Trần Thời Dữ còn chưa đi được bao xa, anh nắm tay cùng với Từ Thanh Đào.
Quả thật là giống y như những lời mà các cô ấy nói, với dáng vẻ thể hiện tình cảm một cách công khai trắng trợn như thế này với chị dâu, nếu là thần tượng thì đã bị chém mấy nhát rồi.
Cũng có người nói rằng:
“Nhưng tôi thấy đúng là hơi quen mắt đấy nhé, có phải là đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi không?”
“Nam thì có thể là sẽ khó nhận ra nhưng hình như cô gái đeo kính đen là bà chủ có điệu múa nổi tiếng đó…”
Thì thầm thảo luận to nhỏ ở sân bay hoàn toàn không đủ để khiến người ta chú ý đến.
Từ Thanh Đào đang chìm đắm trong thế giới của riêng của mình, căn bản là cô không hề chú ý đến lời nói bên ngoài.
Ngồi ở phòng chờ nghỉ ngơi, bấy giờ cô mới chợt nhận ra Trần Thời Dữ phải đi Pháp công tác tận ba ngày.
Ba ngày, nói dài thì cũng không quá dài.
Lúc vừa mới kết hôn, anh cũng từng đi công tác tận bảy ngày.
Chẳng biết có phải là do trước kia chưa từng đến sân bay bên này tiễn anh hay không.
Mà khi đến cổng soát vé, Từ Thanh Đào lại không nỡ lòng.
Hình như, dù rằng chỉ chia xa anh có một giây ngắn ngủi, thì cô cũng khó lòng mà nhịn lại được.
Nhưng Từ Thanh Đào biết, tối hôm qua cô đã gây ra chuyện như vậy và đã làm lỡ dở công việc của anh rồi.
Dù có thế nào thì cũng phải có chừng mực, xoắn xuýt cả nửa ngày trời, cô uyển chuyển hỏi anh một câu: “Thứ tư mấy giờ anh về vậy?”
“Ba giờ chiều, sao thế?”
“Không có gì, lúc đó em có thể đến sân bay đón anh.”
“Không đi làm à?”
Từ Thanh Đào lắc đầu: “Bởi vì vẫn đang trong kỳ nghỉ, anh cho rằng ai cũng bận rộn giống anh à.”
Câu này nghe có vẻ hơi tủi thân.
“Cũng không hẳn.” Từ khi xuống xe đến nay, Trần Thời Dữ vẫn luôn nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, cho đến tận giờ phút này, chưa từng buông lơi một giây phút nào: “Chỉ cảm thấy rằng, hình như có vài người nào đó hơi không nỡ rời xa chồng.”
Từ Thanh Đào: “.”
Bớt ném đá giấu tay với em đi nhé!
Nhưng hình như thừa nhận rằng cô không nỡ rời xa anh chẳng có gì khó khăn cả.
Vớ tư cách là cô vợ nhỏ của tổng tài bá đạo, không nỡ rời xa chồng mình thì có làm sao?!
Từ Thanh Đào liếc nhìn phòng chờ không một bóng người, chỉ có mỗi mình hai người bọn họ.
Dứt khoát vứt bỏ mặt mũi qua một bên, cả người vắt vẻo trên người anh làm nũng: “Em không nỡ rời xa anh đó!”
Trần Thời Dữ ôm cô gái xinh đẹp mềm mại trong lòng mình, nhướng mày lên: “Làm sao bây giờ, hay hôm nay anh không đi nữa?”
“Không được!” Không ngờ rằng Từ Thanh Đào lại từ chối với lời lẽ nghiêm khắc như vậy: “Thế thì em sẽ biến thành yêu phi mất thôi, em mới kết hôn với anh chưa được bao lâu, lần trước mới gặp ông bà nội của anh nữa, ông bà đều bảo em phải thông cảm cho công việc của anh…”
Nói ra thì, Từ Thanh Đào vẫn còn nhớ đến chuyện bà nội đã tặng cho cô một chiếc vòng ngọc bích.
Không thể biết nó có giá trị bao nhiêu, nhưng bình thường không dám mang ra ngoài, sợ sẽ bị va chạm rồi vỡ vụn.
Nhưng cái kiểu vòng đặc biệt giữ lại để đưa cho cháu dâu này thế mà lại sẽ xuất hiện trong cuộc sống của cô.
Nên nói là không hổ là gia đình tài phiệt lâu đời ở Vân Kinh:)
“Ông bà nội của anh?” Trần Thời Dữ rất biết bắt trọng điểm.
“.”
“Chúng ta, chúng ta, chúng ta được chưa. Chẳng phải vừa nãy do em không quen ư, lỡ miệng nói sai thôi.” Quả thật là Từ Thanh Đào lỡ miệng, cô lẻ loi một mình lớn lên, trong thời gian ngắn vẫn chưa thể quen với việc mình có một gia đình lớn như vậy.
“Đến lúc ông bà nội biết được em lại làm chậm trễ công việc của anh, không chừng sẽ đuổi em ra khỏi nhà luôn đấy.”
Trần Thời Dữ cũng nói: “Lúc thu dọn hành lý nhớ mang theo anh đi cùng.”
Nói như thể anh là phụ kiện của cô vậy.
Nhưng Từ Thanh Đào cũng nhớ.
Trong mấy trường hợp công khai ít ỏi trước đây, Trần Thời Dữ đều giới thiệu cô là Từ Thanh Đào, không nói “Cô ấy là vợ của tôi”, chỉ nói “Tôi là chồng của cô ấy”.
Giống như Từ Thanh Đào chính là Từ Thanh Đào, không phải “bà Trần” nào cả.
Tiền Hằng Gia kiếm ra cũng đủ để cô tiêu pha cả đời rồi, cho dù họ gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, Trần Thời Dữ chưa từng bảo cô rằng, hy vọng cô đồng ý bỏ việc, dù chỉ là một lần.
Haiz.
Nghĩ thế thì cô lại cảm thấy Thời Tiểu Dữ quá là tốt đẹp T.T!
Thấy luyến tiếc anh hơn rồi, phải làm sao đây T.T!
Tâm tình của cô rất dễ đoán, Trần Thời Dữ vừa yêu vừa thương.
Ở mặt nào cũng thấy cô đáng yêu vô cùng.
Bình thường thì cãi không lại anh, nói mát cũng đáng yêu.
Lúc buồn buồn rúc trong lòng anh thủ thỉ nói chuyện cũng đáng yêu.
Anh biết cô hơi tinh ranh.
Cộng thêm lối suy nghĩ tỉ mỉ thì có thể quét hết cả một vòng Vân Kinh.
Nhưng thế thì đã sao?
Cô vẫn là bông hồng nhỏ có một không hai, là sự tồn tại duy nhất trong thế giới cằn cỗi của anh.
Từ Thanh Đào không thể ngờ được rằng, trong lúc bản thân mình đang đau buồn đến nỗi mặt mày nhăn nhúm hết lại, thế mà Thời Tiểu Dữ lại nhìn cô mà cười cho được.
Lần này hơi tức giận thật rồi. jpg
Đang định nói gì đó, Trần Thời Dữ bỗng hỏi cô: “Không nỡ rời xa anh thật à?”
Từ Thanh Đào không thể phản bác được, ngoan ngoãn gật đầu.
Trần Thời Dữ bỗng vươn một tay ra ôm lấy eo cô.
Vốn dĩ cô đang ngồi ngay bên cạnh anh, bị anh nhẹ nhàng dùng một tay ôm lên như thế, cứ vậy, cả thân mình cô nhào vào trong lòng anh.
Mỗi lần ngồi trong lòng anh thì đều sẽ xảy ra mấy chuyện không tốt.
Nhưng Từ Thanh Đào chỉ do dự trong vòng mấy giây ngắn ngủi, sau đó cô lại nghĩ.
Dù lá gan của Thời Tiểu Dữ lớn thì chắc là không lớn được đến mức này đâu nhỉ, dù gì thì đây cũng lag phòng chờ dành cho khách hàng VIP đó!
Camera giám sát ở khắp mọi nơi!
Thế là cô dần bình tĩnh lại.
Cô lẩm bẩm một câu: “Làm gì thế.”
Trần Thời Dữ cong môi: “Chẳng làm gì cả, chồng em dạy em một biện pháp.”
Tự dưng xưng chồng.
Chắc chắn là có vấn đề.
Từ Thanh Đào duy trì thái độ hoài nghi: “Biện pháp gì?”
Trần Thời Dữ nhỏ giọng, khoảng cách rất rất gần, lúc nói thì hơi thở phả vào bên tai cô: “Dạy em nhớ anh như thế nào.”
Từ Thanh Đào:?
Trần Thời Dữ nghiêng đầu, hai cánh môi gần như dán lên vành tai cô.
Như có như không mà chạm vào, sau đó nói một câu.
Chỉ là, vẫn chưa nói hết câu.
Mà, với tốc độ nhanh như chớp không kịp che tai lại, lỗ tai Từ Thanh Đào nóng đến nỗi sắp bỏng tới nơi rồi.
Không chút do dự gì, cô căng thẳng đến mức nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, lông tơ trên người dựng đứng hết cả lên: “Anh, anh bi3n thái!”
Trần Thời Dữ bật cười trước phản ứng của cô, ôm cô cười vô cùng càn rỡ, hơn nữa, càng lúc càng quá đáng, bả vai anh run run, gần như là ôm cô trong lòng mà cười lăn lộn.
Từ Thanh Đào sai rồi.
Từ Thanh Đào cảm thấy mình sai thật rồi.
Còn cho rằng sau khi Trần Thời Dữ trưởng thành thì tính cách xấu xa của anh sẽ được cải thiện hơn hẳn so với hồi anh học cấp ba, không còn thích bắt nạt cô cả ngày như hồi đó nữa.
Mà bây giờ cô thấy mình sai hoàn toàn, đúng thật là, cho đến chết thì đàn ông vẫn là thiếu niên, nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không thay đổi gì cả!
Đồ xấu xa!
Đúng là đồ xấu xa.
Anh cười đủ rồi, Từ Thanh Đào vẫn chưa thể tỉnh táo lại từ lượng thông tin khổng lồ đó.
Không thể tin được mà nhìn vào anh, tai đỏ ửng, đỏ lan ra cả mặt: “Sao anh có thể nghĩ ra chuyện quá quắt như vậy cơ chứ!”
“Không muốn thử thật à?” Trần Thời Dữ vừa dỗ dành vừa lừa gạt cô, giọng nói còn vương ý cười vẫn chưa tan đi hoàn toàn, anh nhướng mày: “Mở video lên là được.”
“Không được! Anh đừng hòng! Anh nằm mơ đi nhé! Anh nghĩ hay lắm!”
Trời ạ, cứu mạng!
Từ Thanh Đào không thể chịu đựng người đàn này được nữa rồi, quá đáng lắm rồi, sao cứ phải nói chuyện bằng ngôn từ gợi hình mạnh mẽ như vậy thế hả, cô giáo Tiểu Đào có cảm giác như thể là bản thân mình đã thật sự trải qua chuyện đó.
May mà chuyến bay của Trần Thời Dữ đến khá đúng lúc.
Giọng nói ngọt ngào của tiếp viên hàng không vang lên trong phòng chờ dành cho khách VIP, thúc giục hành khách lên máy bay.
Cô xấu hổ và giận dữ xong rồi mới đập một cái lên trên vai anh, mềm như bông vậy, không có chút sức lực nào: “Ai muốn làm chuyện quái quỷ đó cùng với anh cơ chứ, anh mau chóng đi nhanh đi, lập tức đi đến Pháp, ngay bây giờ đến nước Pháp luôn đi, em cảm thấy cuộc hôn nhân này của chúng ta rất rất cần hai ngày tĩnh lặng!!”
Đẩy anh thẳng đến chỗ cổng lên máy bay, Từ Thanh Đào cảm thấy sự luyến tiếc mà cô dành cho anh đã hoàn toàn biến mất mất rồi.
Trần Thời Dữ vẫn cảm thấy hơi đáng tiếc, lại hỏi cô một câu nữa: “Không muốn thật à?”
“Cảm ơn, tuyệt đối không cần!”
Đồ háo s4c, cút!
Dường như vừa chợt nhớ ra gì đó, Từ Thanh Đào dựng đứng đôi tai hồ ly của mình lên, cảnh cáo anh: “Em cũng không cần anh gửi gì gì đó cho em đâu!”
Quả nhiên, không nằm ngoài dự đoán, một giây sau, cô nhìn thấy biểu cảm hơi hơi tiếc nuối của Trần Thời Dữ.
Tên đàn ông chó chết này, thế mà anh từng nghĩ như vậy thật á??
“Được rồi.” Trần Thời Dữ không trêu cô nữa: “Chắc là vẫn có thể cho chồng em một nụ hôn tạm biệt chứ nhỉ?”
Từ Thanh Đào trưng khuôn mặt không cảm xúc ra, cô đã quyết tâm sẽ tức giận rồi đấy nhé.
Hiện trường sau khi chơi đùa quá trớn là thế này đây này.
Trần Thời Dữ xoa xoa đầu cô một chút, cong môi: “Không cho cũng không sao, thật đấy.”
Nghe thấy giọng nói của anh, trái tim của Từ Thanh Đào lại mềm xuống.
Hình như, hình như sau khi bị anh trêu chọc thì cô cũng không tức giận nhiều đến thế.
Muốn nói với anh rằng, hay là hôn một cái rồi hẵng đi, phải chia xa ba ngày lận đó, cô giáo Tiểu Đào cũng có chút không nỡ xa anh.
Kết quả là, ngay một giây sau, người đàn ông khom lưng xuống, trao một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước trên đôi môi cô.
Chạm một cái là tách ra luôn, Từ Thanh Đào còn chưa kịp phản ứng lại thì anh đã đứng thẳng người lên.
“Thế thì chỉ có thể để chồng em chủ động hôn thôi vậy.”
Từ Thanh Đào: “.”
Đứng trước cổng lên máy bay dây dưa cả nửa ngày trời.
Nếu là lúc trước, nếu Từ Thanh Đào đi công tác mà nhìn thấy mấy cặp đôi thích thể hiện tình cảm kiểu này, chắc chắn sẽ thầm lẩm bẩm cả nửa ngày trời, đồng thời cũng hạ quyết tâm, kiên quyết ngăn cản chính mình trở thành kiểu người như vậy.
Bây giờ thì hay rồi.
Cuối cùng cô giáo Tiểu Đào đã trở thành cặp đôi thích thể hiện tình cảm mà cô ấy ghét nhất.
Nhưng về cảm giác thì vẫn rất ổn.
Giọng phát thanh ngọt ngào của tiếp viên hàng không thúc giục, một lần rồi lại một lần.
Trần Thời Dữ buông tay cô ra, chuẩn bị lên máy bay cùng với trợ lý, anh có lối đi riêng dẫn thẳng đến khoang hạng nhất.
Chỉ là, khi anh vừa xoay người lại, Từ Thanh Đào đột nhiên túm lấy tay áo anh, sau đó cô kiễng chân hôn lên môi anh một cái.
Hình như cô vô cùng xấu hổ, sau khi hôn xong, cô còn không dám ngẩng mặt lên nhìn anh, thế là bèn đẩy đẩy anh ra cổng lên máy bay: “Được rồi, được rồi, phiền chết mất, bây giờ đã hôn rồi, anh có thể đi được rồi đó, đồ xấu xa!!”
Mãi cho đến khi Trần Thời Dữ tỉnh táo lại, mới phát hiện ra trái tim mình đã bị nụ hôn trong sáng này chọc ghẹo, nhịp đập con tim anh cũng nhanh hơn.
Anh vô thức chạm vào cánh môi mình, dường như vẫn còn vương lại độ ấm của cô.
Đến cả bản thân anh cũng không nhận ra.
Khóe miệng mình hơi nhếch lên.
Giây phút này, anh thực sự có suy nghĩ muốn làm hôn quân.
Công việc sao quan trọng bằng vợ cơ chứ.
Chỉ là, hai người đều không biết rằng, cảnh tượng vừa nãy bị người qua đường “bắt trọn” được.
Một tiếng sau, trên Weibo của một trạm tỷ nổi tiếng đu idol đã đăng tải một bài đăng:
@ Phương Viên Viên: Đậu má, đậu má, đậu má, hôm nay đến sân bay quốc tế đón anh tôi, kết quả là không quay được anh của tôi mà lại quay được bà chủ!! Đậu má, các chị em ới ời ơi, tôi không nhận sai chứ?? Đây là ông chủ và bà chủ à??
[Video. mp4]