“Cô sao vậy? Mệt sao?”
Cô ngước đầu lên nhìn anh.
“A không sao đâu”
“Có cần tôi giúp gì cho cô không?”
“Không sao, không sao mà” Cô vừa nói vừa đưa tay lên lắc ý bảo không việc gì.
Âu Thành Triệu nhìn thấy Minh Viễn vuốt tóc lên cho cô thì tức giận đến muốn nổ con mắt. Cơn tức giận đã lấp đi mất lý trí của cậu khiến Âu Thành Triệu hành động một cách không suy nghĩ. Khi thấy ánh mắt cô vừa ngước lên lần nữa nhìn mình, thì cậu cả gan túm lấy La Ly trực tiếp hôn lên môi cô ta. Lạc Ân Nghiên khựng lại, người cô bất động như một tượng đá, chứng kiến khung cảnh chói mắt kia. Hai người họ hôn vô cùng say đắm, bàn tay đặt trên đùi của cô đã có chút hơi run rẩy.
Nguyên Ngọc Dương và Thanh Nghi bên cạnh cũng vô tình nhìn thấy được việc làm khốn nạn này của Âu Thành Triệu. Thanh Nghi chửi ra một tiếng.
“Cmn tên kia diễn hề sao? Đang làm cái trò gì ở đây vậy?”
Nói xong cô quay qua nhìn, thấy khuôn mặt của Lạc Ân Nghiên rất bình thản, không có cảm xúc thậm chí là trở nên lạnh lùng hơn. Lúc này, Lạc Ân Nghiên bất ngờ quay qua kéo lấy cổ áo Minh Viễn hành động của cô làm cho anh chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra. Mắt cô nhắm lại, hai người bất ngờ hôn nhau. Minh Viễn trợn mắt lên ngạc nhiên.
Thanh Nghi cùng Nguyên Ngọc Dương cũng không tin vào mắt mình, miệng há hốc ra.
“Rầm”
Tiếng động to lớn vang lên bất chợt, Âu Thành Triệu mắt đỏ ngầu đứng lên nhìn chằm chằm vào cô. Hơi thở bắt đầu trở nên gấp gáp, cậu không kiềm được bản thân mình nữa, Âu Thành Triệu thấy mình đã sắp phát điên rồi. Trên tay cầm một chai thuỷ tinh đã bị vỡ, hở ra nhưng mảng nhọn hoắc, không nhanh không chậm cậu chạy lại.
“Con mẹ nó…”
Cậu đẩy Minh Viễn ra kéo cổ áo người đàn ông lên. Không suy nghĩ cú đấm mạnh mẽ bay thẳng vào mặt người đàn ông. Minh Viễn thét lên một tiếng đau đớn sau đó ngã xuống ghế. Mà rượu đỏ nhuốm đỏ tay Âu Thanh Triệu như máu, tiếng động vỡ nát khi nãy đã kinh động đến mọi người không ít. Chứng kiến cảnh đánh nhau máu me này, ai cũng hoảng sợ mà hét lên.
Âu Thành Triệu một lần nữa nắm lấy tóc người đàn ông, giọng gầm lên như một bạo chúa.
“Ai cho mày, ai cho mày hôn chị ấy? HẢ? Cmn tao giết chết mày, tao giết chết mày”
Cậu cầm lên cái chai thuỷ tinh tính đâm thẳng vào người đàn ông, thì bỗng dưng bị một sức lực lớn không kém đẩy ra. Âu Thành Triệu không kịp thời chống đỡ liền choáng váng té ra đằng sau, chai thuỷ tinh rơi xuống vỡ tan tành. Lạc Ân Nghiên ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu.
“Cậu đang làm gì vậy? Bị điên sao?”
Nói xong cô không quan tâm mà quay qua đỡ người Minh Viễn dậy, tay mò túi xách mình lấy ra mấy tờ giấy lau máu cho anh. Thanh Nghi cũng chạy lại giúp đỡ Lạc Ân Nghiên một tay đỡ anh dậy.
Nguyên Ngọc Dương đi tới chỗ Âu Thành Triệu đỡ tay cậu.
“Thành Triệu cậu làm gì vậy?”
Nguyên Ngọc Dương muốn kéo người cậu dậy nhưng không hiểu sao lúc này sức lực của Âu Thành Triệu rất lớn, ngay cả cậu khi dùng hết sức cũng không kéo lên nổi. Âu Thành Triệu cứ ngồi nhìn từng hành động như quan tâm tên đàn ông già kia của Lạc Ân Nghiên, cánh mũi đã đỏ ửng lên.
Cậu đứng dậy, một lần nữa không suy nghĩ lao thẳng về phía Minh Viễn, đẩy Lạc Ân Nghiên cùng Thanh Nghi ra tay đưa lên đánh tới tấp vào người anh. Tiếng vỡ nát vang lên rầm rộ, khiến ai cũng khiếp sợ mà chạy thẳng ra ngoài, có vài người cũng đứng lại xem chuyện.
Lạc Ân Nghiên khi bị đẩy ra có chút chới với, nhưng cô nhanh chóng ổn định lại thân thể mình, kéo người Âu Thành Triệu ra khỏi người Minh Viễn. Việc đó cũng không hề đơn giản, phải một lúc lâu có sự giúp đỡ của Nguyên Ngọc Dương và Thanh Nghi nên mới tạm thời tách hai người ra được. Khi Âu Thành Triệu vừa bị kéo ra, cô không kiêng nể đi lại tát thật mạnh vào mặt cậu, gương mặt xinh đẹp bị nghiên qua một bên. Lúc này Lạc Ân Nghiên lại tiếp tục tát thêm một cái thứ hai vào má còn lại, tức giận quát.
“Tên điên, cậu là cái thái gì mà quậy phá ở trước mặt tôi? Còn đánh cả anh ấy, nếu không bình thường thì vào trại tâm thần đi. Tên khốn nạn, tại sao cậu cứ xuất hiện trước mặt tôi vậy? Cậu biết mỗi lần tôi nhìn thấy cậu là như thế nào không? Là kinh tởm, là cảm thấy buồn nôn. Cậu và Châu Ái Nghi không hổ danh là chị em, cả hai người đều là dạng kinh tởm như nhau. Tôi đã nói chúng ta chia tay rồi, cậu đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa, để tôi yên đi, đừng trêu chọc tôi nữa! Tôi mặc kệ cậu có tâm niệm ý đồ gì, nếu cậu còn xuất hiện trước mặt tôi làm mấy hành động ngu xuẩn này, thì đừng có trách!”
Lạc Ân Nghiên hét vào mặt Âu Thành Triệu đến mức vang dội cả quán bar, mặt cô trở nên đỏ gay, cổ vì hét to mà nổi lên những đường gân đáng sợ. Mà Âu Thành Triệu bị cô đánh hai cái vào mặt, môi đã rách toẹt chảy máu, hai má đều in dấu tay đỏ chót. Cậu rũ đầu xuống, người run rẩy cười đến điên dại song ngước mặt lên nhìn cô.
“Lạc Ân Nghiên! Chị dám vì tên già này mà đánh em? Đánh đến đau đớn như vậy?
Giọng nói run rẩy, không hiểu sao nước mặt lại rơi xuống. Nguyên Ngọc Dương và Thanh Nghi đều không kiềm được bất ngờ.
“Chị dám đối xử với em như vậy? Tại sao chị lại đối xử với em như vậy? Chị đừng làm như vậy với em. Tại sao chị lại hôn hắn ta? Hả?”
Vừa nói cậu vừa cố gắng đi lại gần cô, tay đưa lên muốn nắm bàn tay nhỏ bé. Nhưng rồi một câu nói vô tình vang lên khiến cậu chợt khựng lại.
“CÚT!”