“Thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội.” Thẩm Thanh Đường không khỏi lẩm bẩm.
Tần Di gật đầu: “Đặc biệt em còn là Mộc Linh Căn Thiên phẩm.”
Thẩm Thanh Đường sửng sốt: “Sao lại nói đến em rồi?”
Lúc này, Tần Di yên lặng nhìn Thẩm Thanh Đường một lúc, sau đó đưa tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp mềm mịn của Thẩm Thanh Đường, trầm giọng nói: “Làm nhiệm vụ mấy ngày nay ta mới biết được, có rất nhiều tà tu lang thang chuyên môn đến mấy thị trấn nhỏ, ra tay với những tu sĩ trẻ có ngoại hình đẹp và thiên phú cao. Bắt họ đi song tu thải bổ.”
Thẩm Thanh Đường: …
“Chuyện này không phải vẫn luôn xảy ra sao?” Thẩm Thanh Đường rõ ràng thấy Tần Di có chút dục vọng khống chế, không khỏi bất đắc dĩ nói.
Cậu cảm thấy Tần Di sợ bóng sợ gió rồi.
Tần Di nghiêm túc lắc đầu: “Ta chưa từng thấy, nhưng mấy ngày nay, ta đã nhìn thấy một vị tu sĩ bị bắt mất đạo lữ mà trở nên điên điên khùng khùng. Nhìn hắn, ta cứ cảm thấy đồng cảm.”
Thẩm Thanh Đường nghe Tần Di nói vậy, không khỏi hơi mở to mắt: “Nếu em bị bắt đi, Lan Đình sẽ trở nên như thế sao?”
Tần Di trầm mặc một hồi, lạnh lùng nói: “Ta sẽ tìm được tên tà tu đó, xé hắn ra thành trăm mảnh.”
Trái tim Thẩm Thanh Đường khẽ run lên, biết tật xấu cố chấp của Tần Di lại tái phát rồi, lúc này mới khẽ thở dài, sau đó duỗi tay ôm lấy Tần Di, dựa vào trong lòng Tần Di, nhẹ nhàng nói: “Em hiện tại đã là Trúc Cơ rồi, không có yếu ớt như vậy đâu.”
Tần Di không đáp lại, chỉ lặng lẽ ôm Thẩm Thanh Đường vào lòng.
Kỳ thực hắn không nói cho Thẩm Thanh Đường biết, kể từ khi hắn bước ra khỏi Thanh Ngọc Kiếm Tông, không hiểu sao hắn luôn có một vài linh cảm xấu, mà đều thuộc về Thẩm Thanh Đường.
Bản thân hắn là yêu thú, linh cảm của hắn luôn chính xác. Đặc biệt là mấy ngày nay không hiểu sao hắn thường xuyên gặp phải mấy gia đình bi thảm bị mất thê tử hoặc là mất phu quân, ngay cả hoàn cảnh bi thảm cũng rất giống nhau…
Hiệu ứng bên ngoài này thực sự khiến hắn cảm thấy tồi tệ.
Cho nên lần này vừa hoàn thành xong nhiệm vụ, Tần Di liền vội vàng trở về.
Khi nhìn thấy Thẩm Thanh Đường tươi tắn và rạng rỡ đứng trước mặt mình, Tần Di thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi hai người ôm nhau một lúc, Thẩm Thanh Đường khẽ ngẩng đầu lên, ngập ngừng liếc nhìn Tần Di đang im lặng, nhẹ giọng nói: “Lan Đình, mấy ngày nay có phải chàng mệt lắm không, có muốn đi nghỉ ngơi trước không?”
Nếu không tại sao lại đột nhiên suy nghĩ lung tung như thế?
Tần Di lắc đầu: “Không sao, ta rất khỏe.”
Thẩm Thanh Đường mím môi, không biết nên nói gì.
Ban đầu, cậu muốn đợi hai người ôn chuyện một hồi sẽ hỏi về chuyện chiếc mặt nạ, nhưng bây giờ bầu không khí có vẻ hơi khác thường, cậu có nên hỏi không đây?
Ngược lại, Tần Di nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Thanh Đường, liền nói thẳng: “Em có chuyện muốn nói với ta sao?”
Thẩm Thanh Đường: ?
Thẩm Thanh Đường lập tức ngẩng đầu nhìn Tần Di.
Tần Di: “Có chuyện gì thì nói đi.”
Thẩm Thanh Đường nhìn chăm chú vào đôi mắt đỏ thẫm bình tĩnh của Tần Di, nhất thời mọi khúc mắc trong lòng đều tan biến, nghĩ lại cũng đúng, cậu với Tần Di tâm sự lời trong lòng với nhau thì cần gì phải để ý tới bầu không khí chứ?
Vì vậy, Thẩm Thanh Đường đã nắm tay Tần Di và kể về việc cậu đã gặp Cung Minh Trạch như thế nào, còn có chiếc mặt nạ mà Cung Minh Trạch đeo giống hệt như của Tần Di.
Chỉ là đoạn cậu chủ động kéo tay Cung Minh Trạch đã bị lược bỏ.
Nói xong, Thẩm Thanh Đường sờ sờ bộ quần áo màu trắng của Tần Di, nói: “Mà hôm nay chàng đột nhiên biến thành người này, suýt chút nữa em đã nhầm chàng với anh ta.”
Nghe Thẩm Thanh Đường nói như vậy, Tần Di chậm rãi nhíu mày.
Một lúc lâu sau, Tần Di bất đắc dĩ nói: “Em khi còn bé đã vẽ chiếc mặt nạ này, em thật sự quên rồi sao?”
Thẩm Thanh Đường chấn động.
Tần Di nhìn vẻ mặt của Thẩm Thanh Đường, chỉ coi như cậu thật sự không nhớ, thở dài giải thích: “Khi đó em còn rất nhỏ, tính tình nghịch ngợm, thích bày trò giả thần giả quỷ, sau đó có một ngày em vẽ ra một chiếc mặt nạ như vậy, đã lừa đại ca của em làm nó cho em.”
“Em đeo nó đi khắp nơi dọa mọi người, còn nhét ta vào bên trong chiếc mặt nạ, không cho ta ra ngoài.”
“Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là em đã nhìn thấy hoa văn nào đó ở trong sách, nhớ trong đầu rồi vẽ ra đi. Giống nhau có lẽ là do trùng hợp thôi.”
Thẩm Thanh Đường: …
Lập tức, Thẩm Thanh Đường quên ngay chuyện Cung Minh Trạch, chỉ nhìn Tần Di với vẻ mặt kỳ lạ hỏi: “Vậy tại sao chàng còn thích đeo chiếc mặt nạ này như thế?”
Tần Di im lặng một lúc, lặng lẽ nhìn vào mắt Thẩm Thanh Đường, thâm ý nói: “Ta chỉ muốn xem xem người nào đó có phải thật sự nhẫn tâm đến mức thoáng cái đã quên mất ta rồi không.”
“Kết quả vậy mà đúng thật, còn khen mặt nạ của ta đẹp nữa”.
“Nhưng chỉ cần không phải người mù thì đều biết mặt nạ này không hề đẹp xíu nào.”
Thẩm Thanh Đường: …
Không ngờ nha, cậu bẻ một vòng rồi tự lọt vào tròng luôn.
Thẩm Thanh Đường lúc này không có cách nào giải thích, chỉ có thể vùi đầu vào vai Tần Di giả ngu.
Tần Di nhìn khuôn mặt hơi đỏ bừng vì xấu hổ của Thẩm Thanh Đường, lúc này mới bình tĩnh cười nói: “Xấu hổ à?”
Thẩm Thanh Đường ủ rũ nói: “Lúc đó em mới bao nhiêu tuổi chứ, làm sao nhớ được nhiều như vậy?”
“Nhưng ta nhớ được.” Tần Di đột nhiên ghé vào tai Thẩm Thanh Đường thì thầm, mang theo chút oán trách.
Hơi nóng phả ra từ môi hắn lập tức khiến tai Thẩm Thanh Đường đỏ bừng.
Thẩm Thanh Đường biết mình sai, chỉ có thể nhỏ giọng bất đắc dĩ nói: “Vậy chàng muốn thế nào?”
Tần Di trầm mặc chốc lát, cười cười, sau đó lấy ra một cái hộp.
Một chiếc hộp bằng bạch ngọc rất đẹp.
Thẩm Thanh Đường liếc nhìn cái hộp, liền bị thu hút sự chú ý.
Nhưng đợi đã…
Hoa văn của cái hộp này quen quá ta.
Đột nhiên, nó khiến Thẩm Thanh Đường nhớ đến nội dung trong một cuốn thoại bản nào đó…
Đây không phải là thuốc mỡ sao?
Hóa ra thứ này… thật sự tồn tại sao?
Thấy vẻ mặt có phần kinh ngạc của Thẩm Thanh Đường, Tần Di lại thong thả giống như làm ảo thuật mà lấy ra từ trong nhẫn trữ vật tất cả những thứ mà Thẩm Thanh Đường đã thấy trong thoại bản.
“Lúc trước em bảo ta xem thoại bản, mấy ngày nay ta bớt thời giờ xem một ít, bèn mua hết mọi thứ có trong đó.”
“Có thích không?”
Thẩm Thanh Đường vô thức mím môi, cảm thấy cổ họng có chút khô khốc.
Mà lúc này, Tần Di đã cầm một cái đuôi hồ ly trắng tuyết, nhẹ nhàng vuốt phẳng ở trong lòng bàn tay, nói: “Cái đuôi này nếu dùng thuốc dán vào, có thể dính đến mười hai canh giờ.”
“Không phải em rất thích truyện về hồ ly sao?”
“Tối nay thử nhé?”
Thẩm Thanh Đường khiếp sợ rồi.
——oOo——