Nàng trầm tư nói ra một câu.
– Đương nhiên là Phong Lan Thần Hoàng Đế của Bắc Minh Quốc đất nước đứng đầu lục châu rồi. Còn có thân phận khác sao?
– Sai rồi! Chàng ấy căn bản không phải Phong Lan Thần.
– Không phải nam chủ thì là ai chứ? Trong cốt truyện viết vậy mà chả nhẽ có một thế lực cao hơn hệ thống nhập vào nam chủ.
– Ngươi là hệ thống mà lại không biết gì sao?
– Sao ta biết được chứ. Hệ thống bọn ta chỉ có chức năng tải cốt truyện cho người chơi đồng hành cùng kí chủ khi hệ thống chính có dữ liệu thì ta sẽ kịp thời thông báo cho kí chủ đại nhân. Ta làm sao biết hắn có thân phận gì? Dù gì người ta chỉ là một hệ thống nhỏ nhoi.
– Thảo nào không ai chịu nổi hệ thống như ngươi.
– Kí chủ lại chọc người ta. Người biết gì kể ta nghe đi.
– Ngươi nhìn chiếc vòng trên tay ta đi.
Nàng nói rồi lấy cái vòng ngọc Minh Liên trên tay tháo xuống đưa ra cho Hắc Miêu xem. Dùng một chút tiên pháp nó liền trở thành một viên ngọc màu trong suốt bên trong có bốn ánh sáng nhỏ bay lơ lửng
– Đây là Âm Minh Châu?
Hắc Miêu ngạc nhiên nhìn viên ngọc có một không hai trên tay nàng.
– Ngươi biết lại lịch có nó!
– Đây là Âm Minh Châu viên ngọc có sức mạnh hủy diệt rất lớn. Hội tụ của bốn yếu tố thủy là ánh sáng màu xanh này, thổ là ánh sáng vàng, hoả là ánh sáng đỏ, phong là ánh sáng màu xanh nhạt. Người có nó sẽ xoay chuyển được không gian thời gian, hồi sinh người chết cãi lão hoàng đồng,… tóm lại có nó thì chính là chủ nhân của thế giới này. Nghe nói viên ngọc này chứa cả yêu khí lẫn tiên khí nên người có được nó phải uống máu tim của Thiên Nữ mới có thể dung hòa là một thể với Âm Minh Châu.
– Bây giờ ngươi biết vì sao chàng lại tiếp cận ta chưa?
– Không lẽ nam chủ chính là chủ nhân của Âm Minh Châu.
– Chàng ấy chính là chủ nhân của nó! Ngươi nghĩ một viên ngọc mang sức mạnh hủy diệt sẽ mặc cho người ta cầm nắm à.
– Chuyện này trong cốt truyện không hề đề cập đến. Kí chủ tiếp theo nên làm sao?
– Mục đích của bổn cung là về nhà đương nhiên ta không để tình cảm là rào cản. Huống chi chàng ấy lại muốn lợi dụng ta. Cũng phải thôi đây gọi là quan hệ trao đổi có qua có lại… không ai nợ ai.
– Kí chủ đại nhân không yêu nam chính thật sao?
– Ha!…Ngươi nghĩ bổn cung sẽ yêu một tên lợi dụng mình?… Nhìn xem trời hôm nay không có tuyết bổn cung phải ra ngoài một chuyến ngắm cảnh bỏ lỡ sẽ mất đi cơ hội.
Nàng chán nản nói một câu đầy ẩn ý rồi chầm chậm đi ra ngoài. Nàng thử hỏi thâm tình đáng giá bao nhiêu?
…—————-…
…Bên ngoài Bắc Minh Điện….
Từ bên ngoài đã có thể nghe thấy tiếng cãi nhau rất ồn ào vang ra. Hai phe đang đối đầu một bên là Trần Lão Tướng Quân thúc thúc của La Diệm một bên là Liễu Thái phó có quan hệ tốt với Nhiếp Chính Vương.
Nàng từ kiệu bước xuống thân mặc hoàng bào mẫu đầu cài trâm phượng cao ngạo bước đi vào điện.
Thái giám thấy nàng đến thì nói vọng cả vào trong.
– Hoàng Hậu nương nương giá đáo!
Dứt lời bọn họ ngừng cãi thái độ kính cẩn quỳ xuống hành lễ.
– Hoàng Hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên nhiên tuế.
Nàng bước đi thanh thoát uyển chuyển đi tới chiếc ghế cao nhất chàng hay ngồi mà an toạ.
– Bình thân.
Các đại thần đứng dậy nhìn nàng chằm chằm.
– Nương nương làm vậy là có ý gì?
Một đại thần to gan hỏi.
– Bệ hạ không khỏe nên bổn cung thay chàng lên triều có gì bất ổn sao?
Nàng cao ngạo dựa tay vào thành ghế trừng mắt nhìn tên quan kia.
– Xưa nay hậu cung không được buông rèm triều chính nương nương làm vậy…
– Theo ý đại nhân là muốn nói bổn cung là yêu phi… muốn mưu hại bệ hạ xưng vương à.
– Thần không dám.
– Người đâu!…Lôi xuống cho bổn cung.
Nàng lạnh lùng ra lệnh bên ngoài có hai thị vệ đi vào kéo tên kia ra ngoài xử. Hắn luôn miệng kêu tha mạng. Nói nhiều với mấy tên này tí nữa máu dồn lên não chết.
– Bệ hạ có lệnh hôm nay bổn cung sẽ lên triều nghị sự còn ai có ý kiến.
– Chúng thần không có ý kiến.
Các đại thần sợ hãi quỳ gối. Ngước nhìn khung cảnh chẳng mấy quen thuộc này nàng cảm thấy thật vô vị. Thường thường khi xem trên phim nó cũng không hấp dẫn lắm bây giờ trải nghiệm càng thấy nhàm chán. Vương vị này có đặc biệt gì đâu mà ai cũng đánh nhau sứt đầu mẻ trán để tranh giành bằng được. Nàng chẳng có hứng thú lên đây ngồi tiếp đâu lần sau cho Bạch Tư Thành tự lên mà giải quyết.
…—————-…
…Phủ Nhiếp Chính Vương….
Bạch Tư Thành đang thay xiêm y chuẩn bị vào triều. Trước khi đi hắn có vào thăm Bạch Diệp Yên một lần. Nhìn thấy khuôn mặt hồng hào hai mắt nhắm nghiền như đang say giấc ngủ hắn lại siết chặt bàn tay. Rốt cuộc khi nào nàng ấy mới tỉnh đây.
Bước chân dồn dập từ bên ngoài…là gia nhân nói đã đến giờ lên triều? Hắn vừa mới rời khỏi phủ khoảng 1 canh giờ thì trên trời xuất hiện một vệt sáng trắng bay vào phòng Bạch Diệp Yên. Bàn tay nàng ấy khẽ động đậy… Có lẽ đã đến lúc tỉnh dậy rồi!
…- Hết chương 78-…