Hơn nữa, Hùng Bác Thành ngày hôm đó tới xin lỗi anh bây giờ đã trở thành chủ của nhà họ Hùng rồi.
Nghĩ đến việc suýt chút nữa mình đã lừa Tần Thanh Tâm lên giường thì trong lòng anh ta ngập tràn sợ hãi.
Anh ta bỗng dưng thấy gã đầu trọc đột ngột xuất hiện là một chuyện cực kỳ may mắn.
Dương Thanh chỉ lạnh lùng liếc Dương Uy một cái rồi dời mắt sang nhìn tên đầu trọc: “Tao đã trả cả gốc lẫn lãi mà bố vợ tao nợ mày rồi, bây giờ chúng ta tính chuyện bọn mày đánh bố vợ tao bị thương”.
Tên đầu trọc vốn nghĩ Dương Thanh đã tha cho mình rồi, không ngờ anh vẫn nhắc đến chuyện này nên lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
Hai tay gã siết chặt lại, sau đó thì từ từ thả ra, cuối cùng vẫn nhún nhường.
“Vừa nãy tôi đã đắc tội nhiều, mong cậu thứ lỗi.
Còn về việc làm bố vợ của cậu bị thương, tôi nguyện bồi thường năm triệu, xem như là phí trị liệu”, gã đầu trọc thấy cực kỳ uất ức và không cam lòng.
Vốn dĩ năm triệu này là Tần Đại Dũng nợ Night Light, nhưng bây giờ phải trả về tay ông ta không thiếu đồng nào.
Nhưng gã buộc phải nhẫn nhịn, một đàn em của Dương Thanh thôi mà đã có thể đánh gục đám cao thủ mạnh nhất của gã, nếu Dương Thanh muốn giết gã thì là chuyện dễ như trở bàn tay.
Gã đầu trọc xin lỗi khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Night Light là địa bàn của gã nhưng lại bị một chàng trai trẻ chưa tới ba mươi tuổi ép phải cúi đầu.
“Tao biết mày không cam tâm nhưng tao cảnh cáo mày, tốt nhất mày đừng giở trò gì với tao, nếu không mày sẽ không biết chính mình chết như thế nào đâu”, Dương Thanh nheo mắt nói.
Gã đầu trọc rùng mình, vội nói: “Cậu Dương yên tâm, tôi sẽ không giở trò gì cả”.
Dương Thanh không nói gì nữa, quay người rời đi.
“Tôi hy vọng không ai nói ra chuyện đã xảy ra trong tối hôm nay, nếu không đừng trách Vương Cường tôi tàn độc”, sau khi Dương Thanh rời đi, gã đầu trọc uy hiếp.
Gã đầu trọc tên là Vương Cường, vì gã luôn để đầu trọc nên người ta thường gọi gã là Cường Trọc.
Ở Giang Hải, tuy gã không phải nhân vật tai to mặt lớn gì nhưng cũng xem như là có chút thân phận.
Đa số những người tới Night Light chơi đều là dân thường, đâu có ai dám đắc tội với gã?
Dương Uy cũng thừa cơ rời khỏi Night Light, thế nên đâu còn ai dám động vào một triệu tiền xu kia?
“Anh Cường, lẽ nào chúng ta bỏ qua như vậy sao?”, trong một phòng riêng của Night Light, một tên đàn em bên cạnh Vương Cường, không cam tâm hỏi.
Vương Cường trợn mắt nhìn hắn: “Một tên đàn em của thằng nhóc kia đã đốn ngã chín anh em mạnh nhất của tao trong vòng mười mấy giây ngắn ngủi, mày nói tao nghe xem, còn có thể làm thế nào?”
Tên đàn em vội đáp: “Anh Cường, em không cam tâm”.
“Không cam tâm cũng phải nhịn cho tao! Thằng nhóc đó kỳ lạ lắm, tuyệt đối không được xem cậu ta chỉ là một thằng ở rể vô dụng”.
Vương Cường nói xong thì dặn dò: “Chuẩn bị một tấm thẻ ngân hàng có năm triệu cho tao, sau đó cùng tao tới xin lỗi Tần Đại Dũng”.
“Anh Cường, anh định đi xin lỗi thật à?”, tên đàn em thấy khiếp đảm.
“Đệch! Không nghe lời ông à? Bảo mày đi làm gì thì đi làm đó đi, nói nhảm gì nhiều thế?”, Vương Cường đánh cái bốp lên đầu thằng đàn em, tức giận lắm.
Bên khác, Tần Thanh Tâm đã dỗ Tiêu Tiêu ngủ rồi, nhưng vẫn đợi Dương Thanh quay về, lòng rất sốt sắng.
Tuy cô biết được vài chuyện của Dương Thanh nhưng vẫn không khỏi lo lắng cho anh, sợ anh bị thương.
Ngay đến chính cô cũng không nhận ra, bây giờ mình đang lo không biết Dương Thanh có bị thương không, chứ không phải lo lắng bố mình có an toàn về được nhà hay không.
Lúc cô đang nóng ruột, cuối cùng dưới tầng cũng đã có tiếng động, cô vội vã chạy xuống phòng khách ở tầng trệt.
“Bố, Dương Thanh đâu ạ?”, nhìn thấy chỉ có mình Tần Đại Dũng về nhà, Tần Thanh Tâm cực kỳ lo lắng.
Tần Đại Dũng mặt mày sưng húp, trên người vẫn còn dấu chân bị đá, ông ta hừ lạnh một tiếng: “Chết rồi!”
“Bố, bố nói nhăng nói cuội gì thế? Bố nợ người ta sáu triệu, Dương Thanh đi cứu bố mà bố lại nói anh ấy vậy à?”, Tần Thanh Tâm vừa thất vọng vừa tức giận.
“Cái gì? Bố con nợ sáu triệu á?”, lúc này Châu Ngọc Thúy cũng đi ra, vẻ mặt kinh sợ.
“Bố, bố mau nói cho con biết Dương Thanh ở đâu rồi? Sao anh ấy không về với bố?”, Tần Thanh Tâm sốt sắng hỏi.
“Thằng khốn đó tự cho mình là giỏi giang, chủ nợ đã bảo là trả nợ xong thì nó có thể đưa bố đi rồi.
Nhưng nó cứ đòi đi tìm người ta để họ tới xin lỗi bố”.
Tần Đại Dũng tức giận đùng đùng: “Vốn còn tưởng nó không phải là người bình thường, hôm nay mới biết là bố ảo tưởng, nó chỉ là một thằng ngu thôi, e là bây giờ đã bị đánh què hai chân rồi cũng nên!”
“Bố nói gì?”, Tần Thanh Tâm mặt mày tái mét, nước mắt tuôn trào: “Không được, con phải đi tìm anh ấy!”
Cô vẫn còn mặc đồ ngủ và đi dép lê nhưng lại quay người chạy xộc ra ngoài.
– —————————
.