“Có phải giáo sư Lương đến Thượng Hải tìm anh không?” Hướng Viên ngẩng đầu nhìn đường nét rõ ràng của anh dưới ánh trăng, hỏi.
Anh ngẩn người, ngẩng đầu liếc cô, quay đầu búng tàn thuốc đi rồi nhạt giọng đáp: “Ừ, thời gian trước thầy ấy có đến Thượng Hải một chuyến.”
“Giáo sư đến tìm anh hả? Có phải nói chuyện hội thảo ở Tuslan với anh không?”
“Em biết à?”
Hướng Viên cũng không giấu giếm gì, giải thích với anh: “Ông nội em đến tìm giáo sư Lương, muốn thầy ấy nhường suất của anh lại cho bọn em, nhưng ông không ngờ giáo sư Lương lại nhìn trúng anh. Hôm ăn bữa cơm tất niên, cái lần giáo sư Lương gọi điện thoại cho anh đấy, thật ra bọn em đều có mặt, hơn nữa thầy ấy còn mở loa ngoài…” Nói đến đây, cô lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh, thấp giọng hỏi: “Vậy là, giáo sư Lương đến Thượng Hải nhưng không nói với anh?”
Ngày cuối năm đúng là anh có nhận được điện thoại của giáo sư Lương, lúc ấy anh không nghĩ nhiều, về sau giáo sư cũng không nhắc lại chuyện này nữa.
“Không.” Anh cúi đầu cười giễu, đáy mắt ảm đạm đi. Hướng Viên rất ít khi thấy anh có biểu cảm này, người đàn ông này trải qua bao nhiêu thất bại nhưng vẫn chẳng hề cúi đầu trước ai, vậy mà hôm nay sự u tối và áy náy trong đôi mắt ấy lại khiến cô bất chợt nhói đau, ngay đến bả vai cũng sụp xuống như bị người nắm chặt, trái tim cũng quặn đau theo làn khói trắng bốc lên, mơ màng như cách lớp vải mỏng.
“Giáo sư Lương rất ít khi nói chuyện với anh, toàn âm thầm tìm mấy người lão Quỷ nói chuyện.” Anh vừa hút thuốc vừa nhìn cô, khói bốc lên từ gạt tàn bên cạnh, rồi anh lại cụp mắt nhìn đốm đỏ chợt sáng chợt tắt kia, nói tiếp: “Mấy năm ở Tây An cũng thế, chưa bao giờ thầy ấy gọi cho anh một cuộc điện thoại nào, cũng sẽ không nói mấy câu đại loại như Từ Yến Thời em phải cố lên, ăn Tết gặp nhau cũng chỉ chào hỏi bình thường. Anh nghĩ mình đã khiến thầy ấy thất vọng rồi.”
“Anh đợi đã.”
Hướng Viên buông anh ra, chạy nhanh vào phòng cầm lấy điện thoại, mở album ra đưa cho anh, “Anh xem đi, em có quay lại đây.”
Từ Yến Thời cầm lấy.
Hướng Viên không làm phiền anh nữa, xoay người đi vào phòng ngủ.
***
Từ Yến Thời ngồi ngoài ban công rất lâu, xem đi xem lại video nhiều lần cho đến khi điện thoại hết pin.
Anh đặt điện thoại lên thành ban công, đôi mắt không rõ tiêu cự nhìn ra xa xăm, trời sao lấp lánh, đốm lửa giữa ngón tay vẫn chẳng dập tắt mà chốc chốc lại lóe lên… Anh vô thức nhìn một lúc lâu, tàn thuốc tích lại một đoạn dài, gió thổi qua thì tàn thuốc lại rào rào rơi xuống, lúc này anh mới như hoàn hồn hít một hơi, sợi khói mỏng lượn lờ trong màn đêm bốn bề vắng lặng.
Ban đầu anh không đồng ý, dự án năm nay chỉ vừa mới khởi động, Khải Thịnh cũng coi như bước vào khuôn, mà chương trình hội thảo của Tuslan còn chưa định, kéo dài đến ba tháng, ngắn thì chí ít cũng mất một tháng, tháng bảy còn phải khảo sát tất cả các dự án, nếu lúc này anh rời đi để tham dự hội thảo thì dự án công ty sẽ không có ai quản lý cả.
Điểm xác định của Lâm Khải Thụy và chủ tịch Tư Đồ không giống nhau.
Tập đoàn Đông Hòa là doanh nghiệp nhà nước, cần được nhà nước ủng hộ, còn công ty kiếm tiền nhanh như Lâm Khải Thụy thì chủ yếu xác định ở những người tuổi trẻ, nên không có hứng thú về hội nghị cột mốc hàng không vũ trụ này.
Vì vậy hôm đó anh đã hứa với giáo sư Lương là sẽ suy nghĩ kỹ, nhưng giáo sư Lương thấy anh không đồng ý ngay thì nói anh đã thay đổi, bầu nhiệt huyết của ngày xưa đâu rồi?
Anh nói anh vẫn còn đây, nhưng giáo sư Lương lại không tin, cơ hội tốt như vậy đặt ở trước mắt mà em còn cân nhắc?
Giáo sư Lương hy vọng anh từ chức đi Tuslan với mình.
Nhưng giờ đây anh không chỉ có một mình.
Anh còn có một cô gái anh cần nuôi.
…
***
Ba giờ sáng, Hướng Viên mơ màng tỉnh dậy, lúc cô trở mình thì bên cạnh không có ai, thế là giật mình bò dậy khỏi giường, mơ màng đi ra phòng khách.
Phòng khách cũng không có người, chỉ có một chiếc laptop đang mở, màn hình hắt ra ánh sáng xanh lành lạnh làm nổi bật sự u ám trong phòng.
“Từ Yến Thời?” Cô thấp giọng gọi.
Lập tức ngoài ban công truyền đến động tĩnh, có người cầm thuốc và bật lửa đi vào, nhìn đồng hồ trên tường rồi ôm ngang cô vào lòng, cúi đầu nhìn cô, dịu dàng hỏi: “Có đói bụng không?”
Cô mơ màng dụi mắt, thật sự rất buồn ngủ, tựa vào vai anh lẩm bẩm hỏi: “Có đồ ăn ạ?”
“Trong nhà thì không có, nhưng dưới lầu có cửa hàng tiện lợi, anh xuống mua cho em nhé?”
Hướng Viên không nỡ để anh hơn nửa đêm rồi còn ra ngoài, thế là ôm lấy cổ anh, cọ mặt vào cơ thể ấm áp của anh: “Được rồi, em không đói, anh vẫn chưa ngủ à?”
Từ Yến Thời đặt cô lên giường, “Anh tắt máy đây.”
Đợi tới lúc anh đi vào thì Hướng Viên đã bật đèn lên, dựa vào đầu giường nhìn anh, tóc xõa tung trên vai, mái tóc đen nhánh như tiệp hẳn với áo ngủ trên người. Cô ngoắc tay với anh.
Từ Yến Thời đi đến ngồi xuống.
Trán Hướng Viên ướt đẫm mồ hôi, tóc trước trán thấm ướt dính lấy nhau, nhưng cô vẫn nghiêm túc nhìn anh: “Suy nghĩ kỹ chưa?”
Từ Yến Thời sờ mặt cô, “Có chuyện này, vốn định hôm sau mới nói với em.”
“Chuyện gì ạ?”
“Tối mai anh sẽ bay đến Mỹ tìm Lâm Khải Thụy.”
Đèn trong phòng ngủ mờ mờ, ánh sáng ấm áp bao trùm.
Ngón tay anh vuốt ve mặt cô, “Trưa mai cơm nước với bọn em xong thì anh sẽ đi.”
“Được rồi, không thể không đi đúng không?”
“Ừ, không thể không đi.”
“Chuyện của Tuslan thì sao ạ?”
“Anh sẽ nói với giáo sư Lương sau.”
“Vâng, ngủ đi, cũng muộn rồi.”
Hướng Viên vỗ vào gối bên cạnh.
…
“Tách” một tiếng tắt đèn, trong chớp mắt cả phòng chìm vào đen nhánh, rèm cửa sổ kéo kín không để lọt một tia sáng nào, gió cũng chẳng thổi thấu.
Hướng Viên nằm nghiêng, chỉ cảm thấy hô hấp dần rối loạn, đầu óc tỉnh táo như tiêm máu gà, tim cô đập thình thịch, ngay lúc này chỉ nằm yên cũng có thể cảm nhận được mạch đập dưới da, mồ hôi rỉ ra trên trán.
Trên mặt lại nóng bừng.
Da đầu tê dại mà cả người cũng tê dại, từ xương hông tê đến mũi chân, như có dòng điện chạy qua cơ thể cô.
…
Mấy giây sau, cô bị người ôm lấy từ phía sau.
Trong chớp mắt Hướng Viên cứng người, như có ngọn lửa phừng cháy lên, trong chớp mắt đầu óc nổ tung, tim đập điên cuồng!
Từ Yến Thời ôm cô, hôn liên tục vào gáy cô.
Hướng Viên không khỏi run bắn người.
Từ Yến Thời lật cô lại, xoay mình đè cô xuống dưới, nắm tay cô chạm đến sau lưng, dưới tấm chăn dày cả hai hôn nhau đầy say đắm, miệng lưỡi khuấy đảo.
Trong căn phòng yên tĩnh là tiếng môi lưỡi dây dưa đậm vị sắc tình khiến người ta nghĩ ngợi xa xôi. Hướng Viên thở hổn hển, không nhịn được há miệng thở dốc, nhưng nào ngờ lại càng bị anh khuấy đảo dữ dội, dứt khoát đè tay cô lên quá đỉnh đầu.
Cuối cùng…
Nhân lúc Hướng Viên thở dốc, hai tay bị trói không thể động đậy.
“Từ Yến Thời, vẫn chưa đến 30/5 đâu!”
Từ Yến Thời nhìn cô nàng sắc mặt đỏ bừng dưới thân. Cả người anh đầm đìa mồ hôi, ánh mắt cũng như bị thấm ướt trở nên lấp lánh, anh bất đắc dĩ vùi mặt vào trong gối, lại không nén nổi chửi tục một câu.
Hướng Viên tưởng mình nghe nhầm.
“Anh chửi gì đấy?”
“Mẹ kiếp.” Anh vùi đầu vào gối, nhìn cô với đôi mắt ướt nhẹp, lạnh lùng lặp lại, xem ra là sốt ruột thật rồi.