Đối diện với nụ cười tà mị của Long Quân Dao thì Trình Ngũ hơi rùng mình, cái người nữ nhân trước mặt của hắn thật sự là có bệnh. Long Quân Dao cô ta đích thị là người điên, à không, phải nói là một con sói điên!
Đứng tại chỗ, Trình Ngũ không đáp lại lời của Long Quân Dao mà chỉ cúi mặt nghiếng răng đầy oán hận.
Cô ta nói đúng! Khi Long Quân Dao cô ta ném Tiểu Mỹ lên cao và sau khi Tiểu Mỹ đáp đất thì vẫn còn sống cho đến khi hắn chạm vào, thế nên không thể nói hoàn toàn cái chết của Tiểu Mỹ do cô ta gây ra, nhưng mà nếu Long Quân Dao không ném Tiểu Mỹ lên cao thì em ấy đã không có gì.
Nói cho cùng thì kẻ có tội lớn nhất vẫn là Long Quân Dao!
Nghĩ đến đây, Trình Ngũ đang cúi mặt chợt ngẩng đầu lên, cùng với đó hai mắt của hắn đã nổi đầy tơ máu trông chả khác gì một con dã thú đang giận dữ.
“Long Quân Dao, vẫn là mày nên đi chết đi!” Nam chính gào lên rồi bắn dị năng ra tấn công đối phương.
Hỏa cầu từ Trình Ngũ bắn ra lần này to gấp đôi so với những lần trước và có vẻ sức sát thương cũng rất lớn. Nhưng cuối cùng vẫn là để cho Long Quân Dao dễ dàng tránh né được.
Thấy đòn tấn công vừa rồi không trúng đối phương, thế nên khi này Trình Ngũ bắt đầu điên cuồng bắn dị năng ra liên tục về hướng của Long Quân Dao và đồng thời hắn cũng gào lên:
“Long Quân Dao, dị năng của mày là biến hình chứ gì? Vậy hãy biến trở về hình dạng sói mà đấu với tao này!”
“Trình Ngũ, mày nhầm lẫn ở chỗ nào rồi thì phải? Tao có bao giờ nói rằng dị năng của tao là biến hình đâu chứ.” Đáp lời nam chính, Long Quân Dao nhếch môi đầy khinh bỉ.
Dừng động tác bắn dị năng ra trong một giây, Trình Ngũ vừa kinh ngạc vừa kinh hãi mà thốt lên:
“Cái gì!”
“Tao chưa bao giờ nói dị năng của tao là biến hình cả.”
“Vậy… vậy rốt cuộc dị năng của mày là gì cơ chứ?” Trình Ngũ không dám tin vào những gì mà bản thân đã nghe nên có chút lấp bấp hỏi lại.
“Không gian.”
“Không gian? Không gian trữ thân?” Trình Ngũ nghe câu trả lời của Long Quân Dao xong thì có chút thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như dị năng của Long Quân Dao là không gian trữ thân, vậy thì nó sẽ không có sức tấn công cùng sát thương, thế nên, lợi thế vẫn là nghiêng về phía hắn.
Vừa nghĩ đến đấy, Trình Ngũ cảm thấy có chút nhẹ nhõm trong lòng, nhưng cảm giác đấy chưa tồn tại được lâu thì đã bị Long Quân Dao đánh đổ.
“Không, không phải là không gian trữ thân, mà nó là kiểm soát không gian.”
Trình Ngũ ban nãy vẫn còn cảm thấy thật may mắn khi dị năng của đối phương vô dụng trong chiến đấu, thế rồi khi nghe đến lời của đối phương đính chính lại năng lực của dị năng thì gương mặt của hắn chợt biến sắc.
“Kiểm soát không gian? Kiểm soát không gian là như thế nào?” Trình Ngũ buộc miệng hỏi.
“Là như thế này!”
Long Quân Dao đáp lời nam chính, song song với đó là hành động bàn tay của cô chậm rãi nắm lại thành hình nắm đấm, và từ hướng khu căn cứ bỗng vang lên âm thanh đổ vỡ “ầm, ầm”.
————-
Khu căn cứ B lúc này giống như đang bị một thứ gì đó vô hình ở bốn phương tám hướng chèn ép thành một khối.
Bây giờ nhìn khu căn cứ đang dần đổ xuống, mọi người đứng bên ngoài bỗng có cảm giác như là cả không gian bao phủ xung quanh khu căn cứ đang nằm trong tay của Long Quân Dao, và cô xem nó chẳng khác gì tờ giấy nháp mà vò nát đi.
Mắt thấy không gian xung quanh khu căn cứ đang dần bị thu hẹp lại, và những kiến trúc giống như đụng phải một bức tường cứng rắn khác mà vỡ nát, rồi từ đấy mà những mảng bê tông từng tảng lớn rơi xuống.
Mọi người chứng kiến khung cảnh này thì càng lúc càng khiếp đảm với người nữ nhân đứng trước mặt họ.
“Dừng tay! Long Quân Dao, dừng tay! Mày có biết đang có hàng nghìn mạng sống ở bên trong đấy không?” Trình Ngũ hoảng sợ hét lên.
“Ở bên trong đấy có hàng nghìn mạng người của bên mày, vậy còn đám người của bọn mày đã giết mấy chục mạng người của bên tao thì sao?” Nét mặt của Long Quân Dao lúc này hơi trầm xuống.
“Mấy chục mạng người thì làm sao có thể so sánh với hàng nghìn mạng người bên trong khu căn cứ được chứ.” Trình Ngũ vội vàng đáp lời.
“Hả?”