Cả quân doanh chỉ có một mình Liêu Hứa biết ta đang mangthai cho nên ta chỉ tìm ông ấy, hơn nữa ta cũng rất tin tưởng vào ythuật của ông ấy.
Lý công công có vẻ bối rối. “Nhưng nô tài phải pha trà cho Hoàng thượng.”
Ta khẽ cười một tiếng rồi nói: “Vậy thì không cần phiền Lý công công nữa, bản cung tự đi.”
Y gật đầu, nói: “Tạ ơn công chúa châm chước cho nô tài,công chúa ra khỏi cổng doanh trướng, đi về phía tay phải, chính làtrướng thứ tư.”
Ta gật đầu, đi thẳng ra ngoài. Rẽ phải, đi lên trước vàibước, vừa đi vừa đếm. Lúc đi qua trướng thứ ba, taDiêu Hành Niên sảibước tiến lên. Ta hơi sững sờ song ông ta đã lên tiếng: “Công chúaTrường Phù?” Đôi mắt đó mang đầy vẻ thăm dò.
Khi ta còn là Đàn Phi, ông ta mới gặp qua ta có một lần, ta cũng không cần lo lắng hôm nay ông ta có thể nhận ra ta.
Đã là vô tình gặp thì chỉ có thể dừng chân, ta xoay người về phía ông ta, cố ý nhíu mày nói: “Tướng quân là…”
Ông ta cười nhạt một tiếng. “Bản tướng quân là Diêu Hành Niên.”
Ta vờ như chợt nhớ ra, vội nói: “Hóa ra là Diêu Tướng quân, thất kính, thất kính.”
Ông ta đã bước lên, đứng trước mặt ta, nhìn ta hồi lâu mớilên tiếng: “Công chúa thật giống như trong lời đồn, diễm lệ vô song.”
Trong lời nói của ông ta ẩn chứa vẻ nguy hiểm, ta khôngmuốn nhiều lời với ông ta, bèn quay người, nói: “Diêu Tướng quân quákhen rồi, bản cung còn có việc, không phụng bồi.” Nói xong, ta bèn cấtbước đi.
Song ông ta đứng chắn trước mặt ta, cất lời: “Bản tướngquân còn nghe nói trong trận chiến Trường Hồ, công chúa đã khiến đạiquân Bắc Tề đại bại, bản tướng thật tò mò, sao công chúa lại thông minh, trí tuệ như vậy?”
Nhắc tới trận chiến ở Trường Hồ, trong lòng ta thoáng kinhngạc, ngước mắt nhìn ông ta, ta nói: “Diêu Tướng quân chắc hẳn đã biếtchuyện Hoàng thượng khi đó bị trúng độc. Nếu không, với trí tuệ củaHoàng thượng, sao tới lượt bản cung ra trận?”
Ông ta hình như giật mình sửng sốt, không ngờ bí mật lớn như vậy mà Hạ Hầu Tử Khâm cũng nói cho ta biết.
Ta nhân cơ hội này nói tiếp: “Thế nhưng bản cung rất tò mò, làm thế nào mà Diêu Tướng quân lại biết việc này? Người không biếtchuyện còn tưởng Diêu Tướng quân có quan hệ với người của Nam Chiếu!”
Ông ta sa sầm mặt, giận dữ nói: “Nói bậy! Bản vương sao cóthể câu kết với Nam Chiếu! Khi đó Nam Chiếu có hành động khác thường,tin tức đương nhiên là do mật thám nghe ngóng được.”
Quiên là như vậy.
Không ai hiểu rõ thời gian độc tố trong người Hạ Hầu TửKhâm phát tác hơn Hoàng hậu Nguyên Trinh, cho nên Nam Chiếu mới có hànhđộng khác thường. Người của Diêu Hành Niên chỉ cần nghe ngóng sơ sơ làbiết việc Hạ Hầu Tử Khâm bị trúng độc và nguồn độc mà Hoàng hậu NguyênTrinh nhắc đến. Khi ấy, Diêu Hành Niên quả thật đang giúp Hạ Hầu TửKhâm, về điểm này, ta không hề nghĩ sai.
Ta khẽ cười một tiếng rồi nói: “Diêu Tướng quân không cần phải nổi giận, là bản cung lỡ lời.”
Ông ta “hừ” một tiếng. “Công chúa lỡ lời cũng không sao,bản tướng quân sẽ không để trong lòng, nhưng hôm nay bản tướng quân đãvô tình gặp công chúa thì cũng muốn cho công chúa biết hậu cung củaHoàng thượng không dành cho người như công chúa. Hoàng thượng chưa từngsắc phong công chúa làm quý phi của thiên triều, công chúa vẫn nên thứcthời một chút, đợi chiến sự bình định thì quay trở về Đại Tuyên đi!”
Nhìn ông ta, ta biết, ông ta nói những lời này nhằm cảnh cáo ta.
Không được trở lại, không được cướp đi địa vị vinh quang lẫy lừng trong chốn hậu cung của con gái ông ta.
Ta đứng thẳng người, lạnh nhạt nói: “Hoàng huynh của bảncung muốn bản cung hòa thân với thiên triều, đã nói mà không làm thì thể diện của Đại Tuyên ta biết để ở đâu?”
Hiển nhiên thấy ánh mắt ông ta lóe lên vẻ căm phẫn nhưngkhông thể hiện ra ngoài, ông ta nghiến răng nói: “Công chúa đừng rượumời không uống, muốn uống rượu phạt, hừ!” Ông ta nặng nề “hừ” một tiếng, phất tay áo rời đi.
Nhìn bóng lưng ông ta, ta đứng một lát, thở dài, đi về phía trướng của Liêu Hứa.
Lúc ta tiến vào, Liêu Hứa đang ngồi, nghe thấy tiếng động,ngước mắt nhìn thấy ta, ông ta vội đứng dậy, khẽ hỏi: “Sao cô nương lạitới đây?”
Ta tiến lên, hạ giọng nói: “Liêu đại phu, ta muốn theo đại quân xuất chinh, ta… có phải uống thuốc gì không?”
Ông ta ngây người, vội lắc đầu, nói: “Không cần, thuốc có tác dụng phụ, cô nương không cần uống gì
Không biết vì sao, lúc nghe ông ta nói “thuốc có tác dụngphụ”, ta đột nhiên nhớ tới Tô Mộ Hàn, nhớ tới loại thuốc y dùng…
Khẽ cắn môi, ta không biết lần này y có thể cầm cự được bao lâu.
Tuy Liêu Hứa nói vậy song ông ta vẫn giơ tay ra bắt mạchcho ta rồi lập tức nói: “Thân thể của cô nương rất tốt, không có gì đáng ngại.”
Ta đưa tay vỗ vỗ ngực, nhíu mày nói: “Nhưng Liêu đại phu, vì sao ta không cảm thấy khó chịu?”
Ông ta ngẩn người một lúc rồi cười, nói: “Cô nương nghĩnhiều rồi, mức độ nôn ọe khi nghén của mỗi người là khác nhau, có ngườitới sớm, có người tới muộn. Có người bị khá nghiêm trọng, có người thìnhẹ hơn.”
Nghe vậy, ta mới yên tâm một chút.
Lát sau, ta nói: “Vậy, có thể dùng cách gì để che giấu việc nôn ọe không?” Ta sợ nhỡ may Hạ Hầu Tử Khâm biết.
Ông ta nghi hoặc hỏi: “Vì sao cô nương muốn giấu? Ở đây đâu phải quân doanh của Nam Chiếu.”
Ta khẽ lắc đầu, ông ta lại nói: “Việc này không có cách nào che giấu được, lão phu cũng chịu bó tay.”
Khẽ thở dài một tiếng, ta nói nhỏ: “Không sao, cảm ơn ông.”
Lúc xoay người định ra ngoài, ta nghe thấy phía sau vanglên giọng nói của Liêu Hứa: “Cô nương, thiếu gia làm gì, xin cô nươngđừng ngăn cản. Cả đời này, thiếu gia đã sống quá mệt mỏi rồi. Chỉ cần cô nương sống tốt là đã không phụ lòng thiếu gia hao tổn tâm trí vì cônương.”
Bước chân thoáng khựng lại song ta không quay đầu, chỉ rảo bước ra ngoài.
Lời của Liêu Hứa có ý gì, sao ta không nghe ra chứ, đâycũng là nguyên nhân ông ta sẵn lòng rời xa tiên sinh. Thế nhưng ta không nỡ, dù thế nào ta cũng không nỡ.
Rời khỏi trướng của Liêu Hứa, ta cứ thất thần, suýt thì đâm sầm vào Thanh Dương. Nàng ta nhìn thấy ta, chỉ nặng nề “hừ” một tiếng,không nói gì, lướt qua ta đi thẳng vào trong. Không khỏi ngoái đầu nhìn, song ta cũng không nán lại lâu, lập tức trở về doanh trướng.
Hạ Hầu Tử Khâm vẫn chưa trở lại, cũng không thấy Lý côngcông, ta mới nhớ ra y nói phải pha trà cho Hạ Hầu Tử Khâm. Ta ở một mình rất lâu mới nghe thấy bên ngoài có tiếng động, lúc đi ra, thấy Cố Khanh Hằng đứng ngoài doanh trướng, thị vệ đang chặn lại, không cho huynh ấyvào trong. Thấy ta đi ra, họ mới để cho huynh ấy vào. Huynh ấy đang rấtvui mừng, không đợi ta hỏi bèn nói luôn: “Tam Nhi, Hoàng thượng đã đồng ý cho ta theo đại quân xuất chinh rồi.”
Ta cũng cười, huynh ấy liều mạng muốn đến chẳng phải vì câu nói này của Hạ Hầu Tử Khâm ư?
Ta còn có thể nói gì? Ta không thể ngăn cản huynh ấy. Huynh ấy lại nói: “Chúng ta sẽ không thua trong trận chiến này, muội hãy yêntâm!”
Ta gật đầu, đương nhiên chúng ta sẽ không bại trận. Một lát sau, ta mới nói: “Muội cũng sẽ xuất binh.”
Huynh ấy sửng sốt, buột miệng nói: “Tuyệt đối không thể,trên chiến trường đao kiếm không có mắt, sao muội có thể đi? Hoàngthượng cũng sẽ không đồng ý!”
Ta cười. “Hoàng thượng đã đồng ý rồi, hơn nữa, tiên sinh của muội cũng ở đó, muội phải đi cứu tiên sinh.”
Lúc nghe ta nhắc đến Tô Mộ Hàn, hai đồng tử của huynh ấy co lại,huynh ấy lập tức nói: “Y là Thái tử tiền triều, muội thật sự cho rằngHoàng thượng sẽ bỏ qua cho y ư? Bao nhiêu người đang đợi y chết, lúc đócó ai có thể cứu nổi y?”
Lời của huynh ấy thẳng thừng, đúng trọng tâm, cho dù Hạ Hầu Tử Khâmmuốn tha cho y, còn có rất nhiều người trong phái bảo hoàng muốn y chết. Lúc ấy, đến Hạ Hầu Tử Khâm cũng không thể bảo vệ y.
Ta nhắm chặt hai mắt, Tô Mộ Hàn muốn hy sinh tính mạng của chính mình để bảo vệ giang sơn của thiên triều không bị ngoại tặc xâm chiếm, nhưng bọn họ vẫn không thể để y sống.
Lựa chọn tàn nhẫn cũng là hiện thực tàn khốc nhất.
Cố Khanh Hằng không muốn ta ra chiến trường chính là vì không muốn ta nhìn thấy tình cảnh khiến ta tuyệt vọng
Chán nản cười một tiếng, ta hé môi nói: “Việc này không cần nói nữa.”
“Tam Nhi…”
“Khanh Hằng…” Mở mắt nhìn huynh ấy, ta nói: “Muội không thể ngăn cảnnhững việc Hoàng thượng muốn làm nhưng người cũng không thể ngăn cảnnhững việc muội muốn làm.”
Có lẽ huynh ấy không thể hiểu được những lời này của ta, ta chỉ không muốn ôm mối hận suốt đời.
Huynh ấy còn định nói nhưng cuối cùng lại im lặng.
Hai người ngồi rất lâu trong trướng, đột nhiên huynh ấy cất lời: “Taphải đi chuẩn bị cho việc xuất chinh, muội nghỉ ngơi đi!” Nói xong,huynh ấy xoay người định đi.
Ta đột nhiên lên tiếng: “Khanh Hằng, cha huynh cả đời tận tâm tận lực vì hoàng triều Tuân gia, huynh…”
“Tam Nhi!” Huynh ấy quay người ngắt lời ta, trầm giọng nói: “Chahuynh cung cúc tận tụy vì Tuân gia, đó đều là vì giang sơn của thiêntriều, nhưng bây giờ kẻ ngoại tộc cuồng vọng muốn xâm phạm giang sơnthiên triều ta, nếu cha ta còn sống, ông cũng sẽ không cho phép!” Nóitới câu cuối cùng, ta thấy đôi tay đang buông thõng hai bên của huynh ấy đã siết chặt thành nắm đấm.
Thù nước hận nhà trong thời khắc này hiện lên thật rõ ràng.
Cố Địch Vân là ngu trung, nhưng đối diện với Cố Khanh Hằng, ta bỗngcảm thấy buồn bã. Song huynh ấy chỉ khẽ mỉm cười, xoay người đi nhanh ra ngoài.
Ta không gọi huynh ấy lại, lời gì cũng không cần nói nữa.
Tới tận đêm khuya, Hạ Hầu Tử Khâm mới trở lại, ta có thể nghe thấytiếng của toàn quân thi thoảng vang lên bên ngoài. Ta biết đã có mộtnhóm người đi đầu ra tiền tuyến.
Hắn vẫn không nhắc một từ tới quân sự.
Đến ngày thứ hai, tiền tuyến báo tin khai chiến về.
Ta cuống quít ôm chiếc hộp của Tô Mộ Hàn vào lòng, thuốc của PhươngHàm tất nhiên không thể quên. Lúc ta đi ra, Hạ Hầu Tử Khâm đã chuẩn bịxe ngựa cho ta, toàn bộ ngự tiền thị vệ đều vây quanh xe ngựa, từ đầuđến cuối ta không hề nhìn thấy bóng dáng
Thanh Dương không lên xe, nàng ta muốn một con ngựa. Liêu Hứa cũngxuất hiện, vậy mà ta tưởng ông ta sẽ không đi. Lần này, ta không phải là quân sư cho nên cũng không cần đi tiên phong dẫn đầu. Chiến sự đã bắtđầu, đợi ta qua chắc hẳn đã toàn mùi khói lửa chiến trường.
Trong xe, ta nhìn Liêu Hứa, nói nhỏ: “Liêu đại phu xuất chinh, không chỉ đơn giản là vì ta nhỉ?”
Ông ta sững người, lắc đầu một cách bất đắc dĩ nhưng khôngnói gì. Ta biết, ông ta cũng lo lắng cho Tô Mộ Hàn, thế nhưng ông takhông thể cự tuyệt mệnh lệnh của y.
Càng tới gần chiến trường, cảm giác âm thanh chém giết càng vang dội khắp đất trời. Ta vén rèm xe lên, trông thấy đằng trước khóibụi bay cuồn cuộn. Binh sĩ hai nước đang chém giết lẫn nhau, không cònphân biệt nổi ai với ai.
Ta bất giác cắn môi, liếc mắt về phía bóng dáng khiến ta lo âu nhưng cách quá xa, lại có quá nhiều cách trở, ta không thể nhìnthấy.
Bỗng nghe thấy Thanh Dương hét lớn một tiếng “tra…”, tachưa kịp nhìn, đã thấy ngựa của nàng ta lao lên như tên bay. Đáy lòng ta bỗng nặng trĩu, nàng ta đã nhìn thấy y!
Nàng ta nhất định đã nhìn thấy y!
Lúc này, ta cũng không màng gì cả, bước nhanh ra ngoài cửaxe ngựa, định đứng dậy thì một thị vệ ngăn lại, gã nhíu mày nói: “Côngchúa mau vào trong đi, nếu người xảy ra sơ sót gì, chúng thuộc hạ khôngbiết ăn nói thế nào!”
Gã nói rất to. Ta loáng thoáng nghe thấy lời gã nhưng không thể kìm lòng được.
Ngước mắt nhìn, không thấy y, ta chỉ có thể nhìn về phíaThanh Dương đang lao lên. Trường kiếm của nàng ta đã rút khỏi bao, xôngvào lớp lớp vòng vây, bên cạnh ngựa của nàng ta, chỉ thấy bóng dáng từng người ngã xuống.
Vì Tô Mộ Hàn, nàng ta sẵn sàng liều mạng.
Lúc này ta mới hoàn hồn, Hạ Hầu Tử Khâm đâu? Hắn đang ở chỗ nào?
TaHoàng thượng đâu?” Lần này, hắn đích thân chỉ đạo, có Diêu Hành Niên ở đây, chắc hắn không cần ra trận.
Thị vệ nhìn về phía bên trái, giơ tay nói: “Hoàng thượng ở kia!”
Ta nhìn theo hướng y chỉ, thấy phía đó có rất nhiều người,ta loáng thoáng trông thấy lá cờ chiến thắng đứng nhưng từ đầu đến cuốikhông nhìn thấy bóng dáng Hạ Hầu Tử Khâm. Có điều, xung quanh hắn chắccó rất nhiều người đang ở bên, điểm này, ta không cần lo lắng.
Lúc xe ngựa tiến lên phía trước, ta nghe thấy tiếng trốngtrận khác vang lên giòn giã, truyền đến từ đầu kia chiến trường. Tronglòng hoảng sợ, mắt nhìn theo, mặc dù ta không nhìn thấy nhưng cũng biếtquân đội của Đại Tuyên đã tấn công tới!
Đúng như Tô Mộ Hàn nói, Nam Chiếu đã bị đánh gọng kìm!
Tim quặn thắt, ta thầm cầu nguyện cho Tô Mộ Hàn nhất địnhđừng xảy ra chuyện, ta cầu nguyện Thanh Dương có thể tới bên cạnh y.
Quân đội của thiên triều có thể mở đường cho nàng ta!
Ôm chặt chiếc hộp trong lòng, ta hít sâu.
Tiên sinh à, ta đã cầm theo thuốc của người, người nhất định phải cầm cự được!
Liêu Hứa ngồi trong xe cuối cùng không kìm được, thò đầu ra, lo lắng hỏi ta: “Cô nương, có nhìn thấy thiếu gia không?”
Ta lắc đầu, không, ta chưa nhìn thấy gì.
Ta ở cách quá xa nơi Hạ Hầu Tử Khâm đang đứng, các thị vệkhông cho xe ngựa tiến lên, ta cũng không hạ lệnh tới gần. Xe ngựa cuốicùng dừng lại, bị ngăn cách bởi các binh sĩ ùn ùn kéo đến từ xa, takhông thể nhìn thấy gì.
Giờ đây cũng không còn trông thấy bóng dáng Thanh Dương.
Ta cắn môi, ta cũng biết thời khắc này bản thân mình chẳng thể làm được gì. Chỉ có cách chờ đợi.
Chờ đợi trong lo âu, đối với ta, thời gian lúc này trôi qua chậm chạp hơn bất cứ thứ gì. Ta cơ hồ sắp không ngồi nổi nhưng đứngcũng không yên, phải làm thế nào đây? Ta vẫn không thể làm gì.
Ta cũng không biết lần này ta đến rốt cuộc có cứu được y không, hay chỉ có thể trơ mắt nhìn y chết trên chiến trường…
Phía Hạ Hầu Tử Khâm, cửa ải này ta cũng không qua nổi,không phải sao? Bởi vì việc này không chỉ dính dáng đến vấn đề của một,hai người. Đó là cả giang sơn của thiên triều, nói chính xác hơn là sựthống trị của vương triều Hạ Hầu.
Hạ Hầu Tử Khâm có thể bao che cho y nhưng không cách nàothuyết phục được người khác. Thái hậu chính là người khó thuyết phụcnhất.
Trước khi lên đường, bà nói bà giao Hạ Hầu Tử Khâm cho ta,vì vậy, ta phải suy nghĩ mọi điều vì Hạ Hầu Tử Khâm, thế nhưng ta sẽkhông thể tha thứ cho việc tiên sinh của ta bị đối xử bất công đến thế.
Nhìn chăm chú, mặc dù ta không thấy rõ nhưng cũng biết NamChiếu đã liên tục bại trận, phía sau lại có quân mai phục. Trên ngọn núi cao chót vót kia, ta lờ mờ thấy được màu vàng.
Ta biết, đó chính là Hoàng đế Đại Tuyên.
Trận chiến này kéo dài từ sáng sớm tới tận nhá nhem tối, ta mới trông thấy có binh sĩ vội vã lui xuống, chạy về phía Hạ Hầu TửKhâm. Tay túm chặt mép xe, ta nhìn về hướng đó theo bản năng.
Binh sĩ đã len vào trong đám người, chẳng mấy chốc, lạithấy y chạy ra, người phía đó đột nhiên chuyển hướng, tiến về phía bêntrái.
Đợi dòng người thưa hơn, cuối cùng ta đã nhìn rõ hình dáng của Hạ Hầu Tử Khâm, ta sửng sốt, hắn muốn đi đâu?
Trong đầu lóe lên một suy nghĩ, ta vội hét lên: “Đi theo đội kỵ mã của Hoàng thượng!”
Thị vệ giật mình, quay đầu nhìn về phía trước, sau đó chỉbiết im lặng, đánh xe ngựa đuổi theo. Ngự tiền thị vệ bảo vệ ta vội thúc ngựa vây xung quanh xe ngựa của ta. Nếu ta đoán không nhầm, Nam Chiếuđại bại, Hoàng đế Nam Chiếu chắc đang vội vã trốn chạy! Như vậy, Tô MộHàn nhất định cũng cùng ường với y! Hạ Hầu Tử Khâm muốn chặn bọn họ!
Ta quay sang nhìn về phía Đại Tuyên, quả nhiên màu vàng vừa nãy còn thấp thoáng nhìn thấy, giờ đã mất bóng. Có vẻ Hoàng đế ĐạiTuyên cũng đã xuất phát! Trong lòng căng thẳng, Hoàng đế Nam Chiếu chếtchắc rồi, bao nhiêu người đợi chờ muốn giết y như vậy!
Xe ngựa phi nhanh như tên bắn, ta càng trở nên căng thẳng.Liêu Hứa sa sầm mặt, lo lắng nhìn về phía trước. Cảnh sắc ven đường lùilại phía sau, ta hít sâu mấy hơi, cúi đầu nhìn, chắc chắn rằng chiếc hộp vẫn ở trong lòng mới thở phào.
Xe ngựa đi theo đội quân đằng trước, rẽ vào con đường nhỏbên cạnh, ta nhìn ra ngoài, trong đầu hiện lên tấm bản đồ Tô Mộ Hàn đưata khi ấy. Ta nhắm mắt, tấm bản đồ càng hiện rõ hơn.
Nếu Hoàng đế Nam Chiếu rời đi từ đầu đó, vậy thì chắc chắn y muốn lui về lãnh thổ Nam Chiếu. Hoàng hậu Nguyên Trinh chặn từ đằngnày, lối ra cách phía trước khoảng hai dặm, còn binh sĩ của Hoàng đế Đại Tuyên sẽ bọc đánh phía sau Hoàng đế Nam Chiếu.
Mở choàng mắt, ta nói với thị vệ đánh xe ngựa: “Phía trướccó một gia lộ, rẽ phải!” Nơi này có một con đường nhỏ, có thể chạythẳng. Khi đó Tô Mộ Hàn đánh dấu các lính gác của Nam Chiếu đứng ở vịtrí nào, nhưng giờ đây Nam Chiếu đã bại trận, những lính gác này ắt hẳnđã rút lui!
Chúng ta ít người, có thể nhanh chóng đi qua con đường nàynhưng Hạ Hầu Tử Khâm thì không thể, bọn họ chắc chắn chạy thẳng sẽ nhanh hơn.
Ánh mắt gã thị vệ lóe lên tia kinh ngạc, y còn đang chầnchừ, đã thấy giao lộ ngay trước mắt, ta lạnh lùng nói: “Còn không rẽ!”
Y vẫn do dự, bởi vì đội kỵ mã của Hạ Hầu Tử Khâm không rẽmà đi thẳng! Bọn họ đã phụng mệnh Hạ Hầu Tử Khâm, phải bảo vệ ta chutoàn, chắc chắn cũng không dám tự ý quyết định.
Trong tình thế khẩn cấp, ta giơ tay kéo dây cương, giậtmạnh dây, ngựa hí lên một tiếng, chạy như bay vào con đường bên cạnh.
Thị vệ khẽ kêu lên nhưng lúc này không thể quay đầu.
Khi sắp đến cuối đườngoáng thoáng nghe thấy tiếng vó ngựađằng trước, nghe âm thanh thì còn khá xa. Ta siết chặt tay, không biếtâm thanh ta nghe được là người của Nam Chiếu hay người của thiên triều,thế nhưng bây giờ không có đường lui, chỉ có thể xông tới.
Hoàng đế Nam Chiếu muốn rút lui, bên cạnh chắc chắn sẽkhông thiếu thị vệ, nhưng với địa hình nơi này, y không thể mang nhiềungười. Mà ngự tiền thị vệ bên cạnh ta cũng có thể chống lại được mộttrận.
Đợi chi viện tới không phải việc khó.
Các thị vệ cũng nghe thấy tiếng vó ngựa bên đó, bội kiếmbên người đã rút khỏi bao, có người tiên phong xông lên, ta thấp thỏm lo âu, xe ngựa đã lao lên. Tiếng vó ngựa lại vang lên từ phía sau ta,trong lòng kinh hãi, quả nhiên đã trông thấy sắc mặt lạnh băng của HạHầu Tử Khâm.
Ta không ngờ tốc độ của hắn lại nhanh như vậy! Đám thị vệcúi đầu hành lễ, hắn vừa định cất lời thì nghe thấy tiếng của một độibinh lính khác truyền đến, hắn đưa mắt ra hiệu, xe ngựa của ta nhanhchóng lùi lại phía sau, đám thị vệ đã tiến lên, bao vây trước mặt ta.
Còn ta cũng nhìn rõ, phục trang của binh sĩ Nam Chiếu!
Căng thẳng tới mức toàn thân run rẩy, ta nhìn chăm chú,phía sau binh sĩ Nam Chiếu, ta đã trông thấy Hoàng đế Nam Chiếu và Hoàng hậu Nguyên Trinh. Sau nữa…
Tô Mộ Hàn!
Đã nhìn thấy rồi, vừa cảm thấy yên tâm vừa cảm thấy lo lắng.
“Thiếu gia!” Liêu Hứa kinh hãi kêu thành tiếng.
Ta mặc kệ sự ngăn cản của thị vệ, xuống xe ngựa, bọn họ không cho ta tiến lên.
Binh sĩ của thiên triều nhanh chóng tiến lên trước, ta trông thấy cung thủ!
Lên dây, kéo căng cung, tất cả các động tác đều dứt khoát.
Hoàng đế Nam Chiếu đã ý thức được biến động khác thường của bên này, chỉ thấy y huơ tay, quay đầu ngựa, trong chớp mắt, cả đột ngột dừng lại. Ta biết, chắc chắn bọn chúng bị bao vây phía sau.
Tốc độ của Hoàng đế Đại Tuyên cũng không chậm.
Tất cả thời gian đều vừa đúng cùng một thời điểm.
Ta trông thấy Hạ Hầu Tử Khâm khẽ vẫy tay, cung thủ cấp tốclại gần một lần nữa. Hắn cũng thúc ngựa tiến lên. Thị vệ theo sát bêncạnh, bảo vệ hắn.
Giờ đây ta mới phát hiện ta chưa hề nhìn thấy bóng dáng của Diêu Hành Niên, có lẽ ông ta vẫn đang ở lại chiến trường, có điều đâykhông phải là điều mà ta muốn truy cứu vào lúc này.
Ta tiến lên vài bước theo phản xạ song thị vệ ngăn lại, nói nhỏ: “Công chúa… xin công chúa đừng tiến lên nữa!”
Ta cắn môi không nói, đưa mắt nhìn về phía trước.
Binh sĩ Nam chiếu vây thành một vòng, bảo vệ người ở giữa,tất cả mọi người lúc này đều bất động. Ai cũng hiểu, Hoàng đế Nam Chiếukhông thể thoát nổi. Nhưng ta chỉ lo lắng cho Tô Mộ Hàn, một khi mũi tên bắn ra, ai có thể bảo vệ được y?
Nhìn thấy cung tên trong tay các binh sĩ từ từ nhắm chínhxác người phía trước, ta sửng sốt kinh hãi, sợ Hạ Hầu Tử Khâm hạ lệnhbắn tên. Trong tình huống nguy cấp, ta cướp lấy thanh kiếm của thị vệbên cạnh, y sợ ta bị thương, không dám giành với ta. Kề kiếm lên cổmình, ta hạ giọng nói: “Để bản cung qua, bằng không bản cung sẽ chếttrước mặt ngươi!”
Thị vệ sợ tái mặt, y sơ ý một cái, ta liền lách người tiến lên.
“Công chúa!”
Đằng sau, không biết ai đang gọi ta nhưng ta đã không thểquay đầu. Chạy lên trước vài bước, ta nhìn thấy ánh mắt Tô Mộ Hàn đangnhìn về phía ta, ta thầm kinh ngạc, thấy y khẽ lắc đầu, ta bỗng dưngđứng sững người, bước chân cũng dừng lại.
Y muốn ta đừng qua, ta hiểu ý của y, nhưng giờ khắc này, ta còn có thể bình tĩnh nhìn y rơi vào muôn trùng vây, không thể thoátthân
Lúc này, đột nhiên nghe thấy Hoàng đế Nam Chiếu bật cườilớn, nói với Hạ Hầu Tử Khâm: “Thật không ngờ, ngươi và Hoàng đế ĐạiTuyên lại câu kết nhanh như vậy!” Y nói xong, gân xanh nổi trên trán,ánh mắt lóe lên, đột nhiên nhìn thấy ta, y bỗng sững người.
Ta chỉ cảm thấy thất kinh, y đã quay đầu nhìn về hướng Tô Mộ Hàn.
Hoàng hậu Nguyên Trinh dường như ý thức được, vội ghìm dâycương, chặn phía trước Tô Mộ Hàn. Ta mới nhớ ra, khi đó Hoàng đế NamChiếu không xuất phát cùng bọn họ. Có lẽ Hoàng hậu Nguyên Trinh vẫn chưa nói ra chuyện Liêu Hứa và ta mất tích.
Khi đó không thấy Liêu Hứa trở lại, Hoàng hậu Nguyên Trinhchỉ cần phái người quay về là biết ông ta không hề về doanh trại lấythuốc, thậm chí người được cho là ta ở trong doanh trướng cũng đã bịthay thế. Lẽ nào nàng ta không biết tất thảy đều do Tô Mộ Hàn giở trò?Nàng ta không nói, chính vì sợ Hoàng đế Nam Chiếu gây bất lợi cho Tô MộHàn.
Ta vẫn cảm kích nàng ta về điểm này.
Điều ta sợ hãi nhất không phải là Tô Mộ Hàn sẽ xảy ra chuyện ư?
Lúc này, ta thấy cơ thể Tô Mộ Hàn hơi lảo đảo, Hoàng hậuNguyên Trinh giật thót mình, vội giơ tay đỡ lấy y. Ta sợ tới mức thắtlòng, bởi lẽ ta biết, lần này không phải y đang giả vờ, y cũng không cần giả vờ nữa.
Công hiệu của loại thuốc mà Liêu Hứa điều chế hết rất nhanh.
Ta hoảng hốt, không biết nên làm thế nào, bèn tiến lên phía trước một bước theo bản năng, chỉ nghe tiếng “vù vù” từ sau vang đến,binh sĩ của Nam Chiếu đã ngã xuống. Ta vô cùng kinh ngạc, Hoàng đế ĐạiTuyên.
Y không đợi đàm phán mà trực tiếp bắn cung!
Đám người phía trước bỗng trở nên hỗn loạn, bên này, khôngbiết ai nói câu: “Bắn tên”, vô số mũi tên huyền thiết bay về phía NamChiếu. Ta vô cùng hoảng sợ, cuống quýt xông lên, Hạ Hầu Tử Khâm dườngnhư phát hiện ra, nhanh chóng trở mình xuống ngựa, ngăn ta bật khóc.“Hoàng thượng hãy cứu y, Hoàng thượng hãy cứu y đi!”
“A Tử!” Hắn kéo mạnh cơ thể đang chực lao ra của ta, nghiến răng nói: “Nàng bình tĩnh chút đi!”
Ta biết, ta hiểu, Đại Tuyên động thủ, thiên triều chắc chắn không thể rớt lại phía sau. Hắn không hạ lệnh, sẽ có tướng quân ra trận hạ lệnh. Bao nhiêu người như vậy đang chứng kiến, làm một hoàng đế củathiên triều, hắn không thể đường đường chính chính tha cho y. Huống chibây giờ Tô Mộ Hàn đang ở trong chiến trận, cho dù y muốn thoát ra ngoài, Hoàng đế Nam Chiếu cũng chưa chắc đồng ý thả người!
Thế nhưng, bảo ta trơ mắt nhìn, ta không làm nổi!
Toàn thân run rẩy, cho dù không dám nhưng ta cũng chỉ có thể nhìn về phía ấy.
Song ta kinh ngạc phát hiện, hướng bay của những mũi tên không phải đều nhắm vào người ngồi trên lưng ngựa.
Mở tròn mắt, những rối ren trong lòng cũng trở nên thảlỏng, hóa ra vẫn có thể đàm phán, chẳng qua họ chỉ muốn giải quyết những binh sĩ kia thôi.
Bàn tay ta đang túm y phục hắn run rẩy dữ dội, đúng thế,hắn muốn trả ơn Tô Mộ Hàn, còn nói sẽ không giết Hoàng hậu Nguyên Trinh. Nếu tất cả bọn họ đều bị giết bởi cung tên loạn lạc thì cũng không phải là thượng sách.
Bỗng nghe thấy có người cao giọng hô tiếng: “Thiếu gia”, ta mới sực tỉnh, liền trông thấy dáng vẻ mềm mại của một nữ tử lao vút qua đầu chúng ta, vững vàng rơi vào trong vòng chiến phía trước.
Ta cảm thấy chấn động, Thanh Dương đã đến!
Ta muốn gọi nàng ta nhưng đã muộn.
Lúc này nàng ta xông vào, chắc chắn sẽ phải đối mặt với vôvàn hiểm nguy, bởi vì ngoài binh sĩ của Nam chiếu, nàng ta còn phảichống lại những mũi tên bay ngợp trời. Không ai có thể thu lại tất cảcung tên chỉ vì bỗng nhiên có một người xông vào, không ai có thể đặcbiệt ra lệnh mũi tên né tránh nàng ta bởi vì nàng ta tới cứu người.
Điều này hoàn toàn
Tô Mộ Hàn cũng nhìn thấy nàng ta, dường như muốn nói nhưng đột nhiên khom người, bắt đầu ho dữ dội.
“Tiên sinh!” Ta hét lớn.
Hạ Hầu Tử Khâm ôm chặt lấy ta, nghiến răng nói: “Trẫm bảo nàng không được qua!”
Đúng, có thể thấy là ta sẽ không qua nổi, nhưng nếu không qua, sao ta có thể yên tâm?
Thấy y ngã khỏi lưng ngựa, trái tim ta như bị bóp chặt, đau tới mức gần như không thể thở nổi.
May mà Thanh Dương đã đỡ lấy y!
“Keng, keng”, những mũi tên bắn về phía y đều bị ThanhDương dễ dàng dùng trường kiếm gạt ra. Sau khi tạm thời thở phào, ta lại bắt đầu căng thẳng. Người của Đại Tuyên không biết có chuyện gì, cứthấy có người xuống ngựa là trong vòng vây bên dưới, những mũi tên nhắmchuẩn vào bọn họ liên tục bắn ra.
Thanh Dương, ngươi có thể cản nổi không?
Lúc này, bỗng nghe thấy một đội ngũ chạy tới từ phía sauchúng ta, ngoái đầu nhìn, ta thấy đi đầu là Diêu Hành Niên. Xem ra chiến sự bên đó đã kết thúc, nếu không, ông ta không thể thoát khỏi đó mà tới đây. Ánh mắt của ông ta nhìn về phía trước, đột nhiên hai đồng tử colại, bàn tay cầm dây cương bỗng siết chặt.
Ta giật mình thảng thốt, vừa nhớ ra ông ta cũng nhận ra Tô Mộ Hàn!
Đây cũng là điều ta sợ hãi nhất, người của phái bảo hoàng sẽ không tha cho y.
Người bên cạnh đột nhiên hạ lệnh: “Xông lên cho trẫm, bắt sống Hoàng đế Nam Chiếu và Hoàng hậu Nguyên Trinh!”
Hắn vừa hạ lệnh xong, cung thủ đằng trước thu lại cung tên, cấp tốc lui ra. Ta trông thấy binh sĩ phía sau họ đã nhân cơ hội laolên. Ta cảm kích nhìn Hạ Hầu Tử Khâm, hắn đang cho Thanh Dương cơ hộitrốn thoát. Không có cung tên loạn lạc, Thanh Dương muốn thoát thân sẽvô cùng đơn giản.
Ta cắn môi nhìn, hắn nắm chặt tay ta. Hắn không cần nói, ta cũng hiểu nỗi khổ tâm của hắn. Những thứ hắn làm chỉ có vậy nhưng đã là ân huệ lớn nhất rồi, không phải sao?
Binh sĩ của thiên triều đã xông lên, đội ngũ đằng trướcbỗng tách ra. Phía Đại Tuyên cũng đã ngừng bắn tên, bây giờ Hoàng đế Đại Tuyên chắc đang nghi ngờ, có điều bên này ngừng bắn tên, y cũng khôngthể không dừng lại.
Dù sao thì thiên triều và Đại Tuyên cũng là đồng minh.
Thanh Dương vung kiếm đâm xuyên lồng ngực của một binh sĩNam Chiếu, đỡ Tô Mộ Hàn, nhún người nhảy ra khỏi vòng vây, rơi xuốngvùng đất trống phía trước. Ta cảm thấy vui mừng, nhưng bọn họ mới điđược vài bước, Tô Mộ Hàn bỗng dưng khom người, một ngụm máu bắn lên ngực Thanh Dương, cơ thể không cầm cự được, ngã xuống.
Thanh Dương sợ hãi kêu lên, trường kiếm trong tay nàng ta không chống đỡ được, cũng trượt theo.
“Tiên sinh!” Ta định xông lên phía trước, song Hạ Hầu TửKhâm kéo ta không buông. Quay sang nhìn hắn, ta vội nói: “Hoàng thượngđể thiếp qua đó, trong tay thiếp có viên thuốc có thể cứu được y! Hoàngthượng!”
Ta chỉ có thể cầu xin hắn, nếu hắn không buông ta, dù thế nào ta cũng chẳng thể qua đó.
Bỗng ta nghe thấy Diêu Hành Niên lên tiếng: “Các ngươi lên bảo vệ công chúa!”
“Vâng!” Một cặp binh sĩ tiến lên.
“Hoàng thượng…” Ta khóc nhìn hắn, cuối cùng hắn cũng động lòng, nghiến răng thả tay.
Liều mạng chạy ra, ta thấy Liêu Hứa đã xuống xe ngựa, chạy về phía bọn họ.
“Tiên sinh!” Ta nhào lên phía trước, y đang níu chặt lồng ngực, ho một tiếng, một dòng máu đỏ thẫm trào ra khỏi miệng.
Thanh Dương ôm lấy y, khóc nức nở. “Thiếu gia! Liêu Hứa, mau cứu người, ngươi mau cứu
Trán Liêu Hứa đầm đìa mồ hôi. Run rẩy mở chiếc hộp tronglòng, lấy viên thuốc của Phương Hàm ra, ta nghiến răng nói: “Nhìn đi, ta đã mang thuốc tới!” Nói xong, ta giơ tay qua định đút cho y uống.
Thanh Dương bỗng ngăn ta lại, nói: “Thuốc của tỷ tỷ cầnphải hòa tan bằng nước ấm mới có thể dùng.” Ta thấy môi nàng ta đã bịcắn rách vì dùng sức.
Ta cảm thấy đầu ong lên, phẫn nộ nhìn nàng ta, giận dữ nói: “Sao ngươi không nói sớm?” Bây giờ bảo ta phải đi đâu để lấy nước ấmchứ?
Cuối cùng nàng ta òa khóc. “Ta cũng không biết sẽ như vậy…Thiếu gia, thiếu gia, người nhất định phải cầm cự, thiếu gia…”
Liêu Hứa không thốt một lời, rút ngân châm từ trong tay áo, chần chừ giây lát, đâm xuống huyệt đản trung của y. Ta giật nẩy mình,đó là tử huyệt! Nhưng nếu không phải trong tình thế không còn cách nào,ta biết Liêu Hứa sẽ không dùng.
Ông ta lau qua mồ hôi, trầm giọng nói: “Thiếu gia hãy chịuđựng một chút, sẽ đỡ nhanh thôi.” Nói xong, ông ta liền nháy mắt, rahiệu cho Thanh Dương, Thanh Dương hiểu ý, cuống quýt đỡ y dậy.
Binh sĩ theo ta trở lại định lên giúp nàng ta, nhưng nàng ta đẩy bọn họ ra, không cho bọn họ chạm vào Tô Mộ Hàn.
Nắm chặt thuốc trong tay, ta vội vàng đứng dậy theo, y vẫnchưa hôn mê, nghiêng người dựa vào Thanh Dương, song tựa như bất cứ lúcnào cũng có thể ngã xuống. Cây ngân châm vừa nãy của Liêu Hứa đã giúp ygiữ được chút sức lực, chúng ta chắc có thể rời khỏi nơi này trước.
Bên đó có xe ngựa.
Cắn môi, ta chạy lên đỡ bên kia của y. Y nhìn ta, sắc mặttrắng bệch đến mức gần như trong suốt, sau đó lại ngoảnh đầu nhìn phíasau.
Ta biết y đang lo lắng điều gì, vội nói: “Tiên sinh yêntâm, Hoàng thượng đã đồng ý chuyện của Hoàng hậu Nguyên Trinh.”
Nghe vậy, khóe môi y nở nụ cười, sau đó lại cau mày, lòng ta thắt lại, thấy Liêu Hứa nói: “Nhanh, đi nhanh
Đỡ y rời đi, đột nhiên y khẽ gọi ta: “Tử Nhi…”
Ta nức nở lên tiếng: “Tiên sinh không cần nói gì, Tử Nhihiểu cả. Nhưng người phải cố gắng cầm cự, người từng nói muốn nhìn thấycon của Tử Nhi chào đời. Người đã hứa với Tử Nhi, phải sống thật tốt.”
Đang nói, ta bỗng nghe thấy Thanh Dương hét lên: “Thiếu gia, cẩn thận!”
Chỉ trong nháy mắt, bên tai vang lên một tiếng “keng”, mũitên huyền thiết đang bay đến đã bị trường kiếm của Thanh Dương chặt gãy. Ta vừa thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy tiếng mũi tên bay tới, vừangước mắt nhìn, bỗng nhiên có cảm giác thân thể của Tô Mộ Hàn ép tới.
Nghe thấy tiếng mũi tên xuyên vào cơ thể..