Cô nói chuyện không nháy mắt: “Không.”
Tề Tư Minh rảnh rỗi không có việc gì, bóp lon Coca trong tay vang bạch bạch: “Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, là thằng nhóc Thiệu Tư Trạch này, có hơi cứng đầu, cứng tới trình độ nào thì, cậu ta có thể soi mói một chi tiết cả tiếng đồng hồ, không nghe khuyên bảo. Có thể do liên quan đến ba cậu ta qua đời lúc cậu ta còn nhỏ, ở chuyện đua xe quá nghiêm khắc với cậu ta. Nếu không phải vì tính cách này, hiện tại hai người họ cũng không đến mức ầm ĩ đến bế tắc vậy.”
Tính tình Thiệu Tư Trạch kém, lười phản ứng người khác ở giới đua xe không phải là bí mật.
Chỉ cần hơi chút hiểu biết về giới này đều biết.
Lộ Vô Khả biết.
Chuyện này còn phải nói tới lúc trước, Tề Tư Minh hỏi cô: “Còn nhớ hồi đại học tôi tổ chức sinh nhật ở quán bar không?”
Lộ Vô Khả nhớ rõ, tối ngày đó cô với Thẩm Ngật Tây ở bên nhau.
Cô nói: “Nhớ, bọn họ còn thi đấu.”
“Đối đầu, đúng là không thoát khỏi chuyện này,” Tề Tư Minh nói, “Thiệu Tư Trạch, người cậu ta chướng mắt thì khinh thường so, người này cứ vậy, cực kì kiêu ngạo, cho nên cũng đắc tội không ít người.”
“Lần đó cậu cũng ở trên xe Ngật ca, hẳn là biết Thiệu Tư Trạch thua bởi Ngật ca, sau này tôi cũng mới biết được sau khi từ đó về Thiệu Tư Trạch liền coi Thẩm Ngật Tây là mục tiêu, sau khi tôi tiếp nhận đoàn xe này là giám đốc trước kia của cậu ta nói cho tôi, vị giám đốc đó cậu cũng gặp qua, lúc trước luôn muốn Ngật ca gia nhập đoàn xe bọn họ, hiện tại đã về hưu.”
Tối ngày đó đối với Lộ Vô Khả là một ngày không tầm thường.
Có thể là vì nụ hôn sâu của Thẩm Ngật Tây ở trong xe khắc sâu ấn tượng.
Cô tinh tường nhớ rõ mỗi người, còn nhớ rõ hai người trên hành lang wc nói thằng nhóc Thẩm Ngật Tây đã dính hai mạng người, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Bên kia có chiếc xe xảy ra vấn đề, nhân viên sửa chữa mở ra nắp xe trước ra xem kỹ chỗ nào xảy ra vấn đề.
Tề Tư Minh nhìn bên kia: “Giám đốc đó còn nói với tôi, Thiệu Tư Trạch này, tuy rằng coi người ta là đối thủ, nhưng cũng rất tôn trọng đối thủ, cậu ta vẫn luôn thừa nhận Ngật ca lợi hại, giống như con trai chơi bóng rổ thì sùng bái Kiều Đan vậy.”
“Cũng chỉ có người mạnh hơn mới xứng trở thành mục tiêu, còn loại đua xe cùi bắp như tôi, Thiệu Tư Trạch điểu đều lười đến điểu.” (hình như là một câu chửi tục í mn, từ ” điểu – 鸟” mình tìm thì nó có nghĩa là đồ con buồi, m cũng không hiểu lắm mn biết thì góp ý cho tụi mình với nha)
Có một loại người chính là như vậy, nhân sinh anh ta giai đoạn khác nhau đều có mục tiêu rõ ràng, tồn tại chính là để vượt qua mục tiêu.
Mà khi không thể vượt qua được mục tiêu, cho dù là vì lí do bất khả kháng, anh ta liền vĩnh viễn ngừng ở đó, không vượt qua được mục tiêu này anh ta sẽ không hướng về trước.
“Sau đó…… Ngật ca xảy ra chút chuyện, không thi đấu nữa.”
Tề Tư Minh nói đến chuyện lời nói hơi hàm hồ, chuyện này nếu Lộ Vô Khả không biết, vẫn là Thẩm Ngật Tây tự mình nói cho cô tương đối tốt hơn.
Tuy rằng Lộ Vô Khả không quá thích giao thiệp, nhưng thật ra từ nhỏ ở phương diện này cô không chậm chạp một chút nào.
Cô chỉ là không quá thích nói chuyện với người xa lạ mà thôi.
Tề Tư Minh do dự như vậy trong chốc lát cô liền hiểu, không truy vấn nữa.
Tề Tư Minh tiếp tục nói: “Sau đó bị cha Dương Sưởng đào đến đây làm huấn luyện viên, hai người vừa chạm mặt liền vẫn luôn là trạng thái này.”
Anh thở dài: “Kỳ thật Ngật ca là lười phản ứng, Thiệu Tư Trạch cảm thấy anh bởi vì chuyện này mà lên sân thi đấu nữa không đáng giá, quan điểm bất đồng.”
Tề Tư Minh cho rằng ít nhất Lộ Vô Khả sẽ hỏi anh ta là vì sao Thẩm Ngật Tây không thi đấu nữa.
Không ngờ cô lại hỏi một câu rất bình thường, lại không có gì ý nghĩa.
“5 năm nay Thẩm Ngật Tây,” Lộ Vô Khả dừng một chút, vẫn hỏi, “Thế nào?”
Tề Tư Minh ngưng mi nghĩ nghĩ: “Nói sao nhỉ, nói tốt thì không đúng, mà không tốt thì cũng không phải.” Anh ta cố ý tránh đi không nói chuyện năm đó.
Thậm chí mấy năm nay Thẩm Ngật Tây chưa từng trước mặt bọn họ nhắc tới Lộ Vô Khả một câu, nếu không phải bên người anh không tái xuất hiện con gái, anh ta đã cho rằng Lộ Vô Khả không khác mấy cô gái khác là bao.
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Trùng hợp là bên này bọn họ vừa dứt lời, chiếc xe của Thiệu Tư Trạch liền xuất hiện từ cuối chỗ đó.
Tề Tư Minh là người đầu tiên nhẹ nhàng thở ra, chỉ cho Lộ Vô Khả: “Ngật ca đã trở lại, thấy không, chiếc đó kìa.”
Lộ Vô Khả nhìn theo hướng anh ta chỉ.
Xe đua tốc độ nhanh hơn rất nhiều co với xe bình thường, chớp mắt gió liền cuốn tới trước mặt.
Đường đua mang mùi nhựa đường, Lộ Vô Khả thấy Thẩm Ngật Tây từ ghế phụ đẩy cửa xuống xe.
Thẩm Ngật Tây sớm tại kính canh gió nhìn thấy cô, xuống xe đóng sầm cửa lại, đôi mắt nhìn cô, đi qua chỗ cô.
Trên mặt anh không tìm thấy bất luận một tia không vui, không khác bình thường.
Nhưng sắc mặt Thiệu Tư Trạch từ ghế lái xuống lại không tốt.
Bên cạnh Tề Tư Minh ĐM một tiếng “Xảy ra chuyện gì?”
Cùng lúc đó đứng dậy đi tới chỗ Thẩm Ngật Tây.
Tề Tư Minh ngăn Thẩm Ngật Tây lại: “Xảy ra chuyện gì thế? Nhìn kiểu này là cậu chọc người ta hả?”
Thẩm Ngật Tây liếc anh ta, cười: “Mẹ nó tôi có bệnh à? Giận dỗi với đứa con nít làm gì?”
Lộ Vô Khả thấy Thẩm Ngật Tây đang đi qua chỗ mình lại bị Tề Tư Minh chặn lại.
Lúc này cô nghe được thanh âm Thẩm Ngật Tây, còn mang theo ý cười.
“Sao nào, người khác mắng tôi, tôi còn phải kiểu tâm tình không tốt à? Cái lý quỷ gì thế.”
Lộ Vô Khả nhìn anh, nghe tiếng động cơ trên đường đua như phá tan chân trời.
Thẩm Ngật Tây lẽ ra cũng nên là dạng này.
Không biết anh nói với Tề Tư Minh cái gì, dùng nắm tay chạm chạm bả vai anh ta rồi qua đây.
“Sao lại tới đây?”
Lộ Vô Khả hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Gọi anh, anh không nghe.”
Rõ ràng là đang tính sổ với anh, gương mặt nhỏ lại không thấy hoảng sợ chút nào.
Hoặc là nói cô không vui đều bị gương mặt đó làm mềm đi hết.
Có hơi giống mèo, hung lên cũng như cáo mượn oai hùm thôi.
Thẩm Ngật Tây vỗ túi, nghĩ ra, giơ tay gãi gãi giữa mày: “Bỏ trong phòng nghỉ.”
Lại nhìn cô: “Biểu tình của là gì vậy, không tin?”
Anh hừ cười: “Nếu không lục túi thử đi?”
Đôi mắt long lanh của Lộ Vô Khả đột nhiên cực ngoan ngoãn nhìn anh.
Thẩm Ngật Tây nhìn ánh mắt cô liền biết cô muốn làm gì.
Ngoan ngoãn vậy là muốn làm chuyện xấu.
Quả nhiên cô nghe anh nói xong, giây tiếp theo tay liền định thò vào túi anh.
“Fuck,” anh tay mắt lanh lẹ chụp tay cô lại, cười, “Sờ thật à?”
“Anh bảo em lục mà.”
“Anh bảo em lục ở đây à?” Thẩm Ngật Tây nói cô, “Không biết là không được sờ túi con trai à?”
Lộ Vô Khả làm bộ nghe không hiểu: “Vì sao?”
Thẩm Ngật Tây híp mắt nhìn cô.
Lộ Vô Khả cũng nhìn lại.
Nhưng nói đến da mặt dày, sao cô có thể đấu lại anh.
Thẩm Ngật Tây kiểu như anh không nói câu không được sờ túi con trai, lời nói mang ý cười: “Nếu không em thử xem?”
“Không phải không được mà?”
Từ góc độ Thẩm Ngật Tây nhìn, mặt cô một bàn tay đã xo thể giữ được, rất trắng, đôi mắt to, môi mỏng, chóp mũi tinh xảo cũng không biết sao lại hơi hồng hồng.
Mà Lộ Vô Khả cũng hiểu thứ trong mắt anh.
Một chút tình dục bò lên mắt Thẩm Ngật Tây phóng đãng không kềm chế được.
“Muốn thử không?”
Lộ Vô Khả thấy mình chiếm được chút thượng phong liền muốn làm gì thì làm.
Cô liền phải duỗi tay, cố ý.
Ngày nào không chọc anh cả người liền khó chịu.
Thẩm Ngật Tây tức giận đến ngứa răng, kéo cô vào nhà wc gần đó.