“Gặp được loại chuyện này, người thường nhất định sẽ đi tới nơi mình quen thuộc, Thanh Châu so với Lâm Thanh thì xa hơn, lại nói chúng ta cũng không quen tổ trạch Thanh Châu, đương nhiên trước tiên phải về Lâm Thanh, đến lúc đó mới có lời giải thích.” Kim Phong Hoa còn muốn về lại Lâm Thanh tìm sư nương Tưởng thái thái, năm đó có nhiều việc, hắn tin rằng Tưởng thái thái hẳn là phải có ấn tượng.
Vì thế, xe ngựa nhanh chóng đi đường vòng chạy tới Lâm Thanh phương, lúc này, sắc trời tờ mờ sáng, sương mù ban đêm cuối cùng cũng đã tan đi.
“Chủ tử, đằng trước có quan binh.” Quan Kỳ gõ gõ vách tường xe nói.
Kim Phong Hoa vừa ra bên ngoài đã thấy, quả nhiên có một đội quan binh ước chừng hơn trăm người đang giơ đuốc, đi về hướng của bọn họ, tuy rằng những người này ăn mặc quần áo của binh lính địa phương, trong mắt Kim Phong Hoa, một chút hắn liền nhận ra những người này chỉ sợ không phải là quan binh đơn giản như vậy, trên người bọn họ có hơi thở giống với Nhị thiếu gia Kim Thành Nghiệp, hẳn là xuất thân từ quân doanh.
“Dừng xe dừng xe!” Người đứng đầu trong đám quan binh hô lên.
Kim Phong Hoa ra ý bảo xe ngựa dừng lại, hắn để Tiên Y ôm nhi tử ở trong xe, mình cùng Quan Kỳ nhảy từ trên xe ngựa xuống, mặt đối mặt với quan binh, lòng Kim Phong Hoa lập tức trầm xuống, người gọi không phải là quan tướng gì, mà lại là người một bước rời khỏi khách điếm ngày trước Cát Đại Bằng. Lúc này Cát Đại Bằng mặc quan phục của người đứng đầu, vác đại đao đánh giá đám người Kim Phong Hoa, ánh đuốc chiếu lên khuôn mặt Kim Phong Hoa liền làm cho đám binh lính quân doanh càn quấy rớt nước miếng tong tong, ngay cả âm lượng giọng nói của Cát Đại Bằng cũng nhẹ hơn: “Vị này… Các người là người nơi nào? Từ đâu tới đây?”
Kim Phong Hoa chắp tay nói: “Ta là từ Mâu huyện tới, trên đường gặp phải mã tặc, hoảng loạn bị thất lạc người nhà, chỉ còn lại có nhiêu đây người.”
Cát Đại Bằng vừa nghe giọng nói liền biết không là nữ giả nam trang, trong lòng có chút thất vọng, lại nghe bọn hắn gặp phải mã tặc, liền lập tức nói: “Các ngươi là nhà ai, định đến nơi nào?”
“Chúng ta là người của Hoành thành Kim gia, một phần người trong nhà đã không biết tung tích, một phần lại bị đuổi tới khe vực sâu bên cạnh Mâu huyện.” Kim Phong Hoa ăn ngay nói thật nói.
Lúc này một tiểu binh đi qua, đang xem đằng sau xe ngựa, trở về nói khẽ với Cát Đại Bằng : “Xác thật có dấu vết đao kiếm, hẳn là bị đuổi theo tới.”
Kim Phong Hoa liều mạng ngăn mình tiến lên xé xác người nọ, hắn biết rõ, người này chưa bao giờ đi vào chỗ nguy hiểm một mình, chỉ cần y ở đây, hơn trăm người trước mặt căn bản chỉ là bề ngoài, sợ rằng thân vệ của y đã sớm mai phục gần đây, hắn nếu bây giờ giết y, người nhà của hắn cũng không thể chạy thoát, như vậy thì đúng là hạ sách.
“Các ngươi đúng là may mắn.” Cát Đại Bằng gật đầu nói: “Hướng của khe sâu đó là ở đâu?”
“Là hướng đầu đường bọn ta.” Kim Phong Hoa trả lời, cũng coi như cho tam phòng một sự trợ giúp, hi vọng còn kịp.
“Đi, các ngươi đi về phía trước đi, ai biết mã tặc có lại đến nữa hay không, chờ các ngươi đến nơi an toàn thì lại tiếp tục chờ tin người nhà đi.” Cát Đại Bằng sợ hãi Kim Phong Hoa vì muốn đoàn tụ với người nhà mà đi theo sau bọn họ, lại kéo chân sau cản trở bọn họ.
Kim Phong Hoa đáp lời.
“Chúng ta đi!” Cát Đại Bằng mang người đi về phía trước, Kim Phong Hoa cũng cáo từ, làm như không có việc gì rồi lên xe ngựa, nhân mã hai phương dần dần đi về hai hướng khác nhau.
Trịnh Dịch Hiên đi ở đằng trước, bỗng nhiên lại quay đầu lại đi nhìn một đoàn xe của Kim Phong Hoa đã đi xa.
“Làm sao vậy? Ngươi sẽ không coi trọng tiểu tử kia đấy chứ.” Cát Đại Bằng luôn luôn vô tâm vô phế*, vỗ lão hữu ở phía sau lưng cười to nói.
*Vô tâm vô phế: loại người không tinh tế, suy nghĩ đơn giản, thậm chí là ngu đần.
“Toàn là cái gì bậy bạ không!” Trịnh Dịch Hiên nhíu mày, lạnh mặt nói.
“Nói thật, tiểu tử này đúng là đại mỹ nhân, ta mới vừa nãy còn tưởng rằng là một cô nương, chậc…… Đáng tiếc.” Cát Đại Bằng tiếc nuối nói.
“Ngươi không phát hiện ra tiểu tử này có chút dị thường sao?” Trịnh Dịch Hiên nói không rõ được cảm giác nhìn Kim Phong Hoa là gì, lúc đầu hắn không nhìn tướng mạo của Kim Phong Hoa, nhưng trên người gã này lại phát ra một thứ quái lạ, hắn ngay từ lần đầu tiên đã mẫn cảm phát hiện.
“Có chút dị thường ư, một đại nam nhân lớn lên đẹp như vậy, đây là buộc nam nhân khác phải đoạn tụ đấy.” Cát Đại Bằng vui đùa vỗ bụng nói.
“Không đúng, ngươi nói bọn họ sao có thể thoát hiểm chứ?” Trịnh Dịch Hiên dừng lại bước chân suy tư nói.
“Dấu vết xe ngựa kia là do ngươi chính mắt xem xét, chắc sẽ không phải giả, chỉ sợ… Chỉ sợ mục đích của những người đó không ở trên tiểu tử này.” Cát Đại Bằng nói, huýt sáo mấy tiếng với rừng cây, Kim Phong Hoa quả nhiên không có dự liệu sai, trong rừng cây xuất hiện thêm một đội người, cũng mặc quần áo lính của quan phủ như nhau, còn dắt ra mấy con ngựa tốt.
Trịnh Dịch Hiên ngồi trên lưng ngựa, còn đang suy nghĩ đến Kim Phong Hoa, số mệnh thật khéo, Kim Phong Hoa làm cho hắn cảm giác được loại áp bức chưa bao giờ gặp qua, rõ ràng chỉ là một người thường không biết võ công, một công tử thế gia, nhưng Kim Phong Hoa đối với hắn mà nói, phảng phất như một loại nguy hiểm nào đó không thể giải thích.
“Đi thôi, đừng nghĩ, chạy nhanh qua nhìn người nhà của hắn một cái, một đám mọi rợ cũng không biết là thất tâm phong ở đâu, thế nhưng còn muốn chạy tới tính kế người của Kim gia Hoành thành, là do bọn người hận Kim lão gia tử năm đó cho bọn chúng một mối thù diệt quốc chăng?”
“Nói cẩn thận!” Trịnh Dịch Hiên theo sát sau, nói: “Hai vị lão thái gia Kim gia đều là đại anh hùng đương thời.” Cát Đại Bằng kéo roi ngựa, chạy như bay mà đi.
“Ai! Dịch Hiên, ngươi nói bọn ngu kia rốt cuộc là muốn tìm cái gì? Đến nỗi phải tính kế Kim gia như vậy, thậm chí sát phạt đại giới dùng mã tặc vây Hoành thành như vậy, ngay cả ngươi thiếu chút nữa cũng bị hạ độc thủ.” Cát Đại Bằng ném bọn người phía sau xa một đoạn, sau đó hắn mới nhỏ giọng nói.
Trịnh Dịch Hiên nhìn không trung dần dần trắng trong, lắc đầu nói: “Đồ vật đó tất nhiên là thứ quan trọng, nhất định là trên người nữ quyến, bằng không cũng không giày vò đến mức đó.”
“Trước vây thành, buộc nữ quyến Kim gia mang theo con cháu đi xa rồi nửa đường chặn giết, xem ra chẳng những là muốn tìm thứ gì mà còn muốn cắt đứt gân cốt Kim gia.” Cát Đại Bằng bưng sắc mặt có chút khó coi, bọn họ đều tham gia quân ngũ, đều đã từng lên chiến trường, ai lại không có cừu hận chiến tranh với nước láng giềng? Nhưng nếu bọn láng giềng này chẳng những hướng về phía quốc gia, còn hướng về phía người lãnh binh tới đánh, cho dù ngươi đã chết cũng phải cắt đứt đời sau của người, đúng là làm cho người ta giận sôi.
Cát Đại Bằng run lên, mang theo cảm giác thỏ chết cáo buồn* trong lòng, gã đột nhiên kéo ngựa, tốc độ càng nhanh hơn, hi vọng là còn kịp.
*Thỏ và cáo bên cạnh nhà nhau lập liên minh chống sói, nên coi như đồng minh, vì thế thỏ chết cáo buồn. Còn có một nghĩa trái ngược là giống như câu mèo khóc chuột.