Trình Diệc ổn định hô hấp, hỏi anh: “Tín hiệu cầu cứu phát ra vẫn không có phản hồi à?”
“Ừ.” Tưởng Mộ Tranh lau nước biển trên mặt, nhìn về phía Trình Diệc: “Nếu chúng ta có thể lực và sức chịu đựng như Trương Kiện thì bơi đến đảo nhỏ cũng chẳng phải vấn đề lớn.”
Trình Diệc nhíu mày: “Trương Kiện? Người mới tham gia vào nhóm Playboys hả?”
Tưởng Mộ Tranh: “…” Mắng anh ta là đồ ngốc.
“Rốt cuộc là ai?”
“Người vượt sông giỏi nhất Trung Quốc.”
“…” Trình Diệc nói: “Tôi không thích học tập, đâu phải cậu không biết!”
Tưởng Mộ Tranh tự hỏi cái này và không thích học tập thì có liên quan gì? Có lẽ cậu ta cho rằng đây là nội dung trong sách giáo khoa?
Sau đó anh bật cười thành tiếng.
Trình Diệc thật muốn bóp chết anh, nhưng bóp chết anh thì một mình anh ta lênh đênh trên mặt biển cũng sợ lắm.
Lại bơi thêm mười mấy tiếng đồng hồ nữa thì đây là lần Trình Diệc thấy được cảnh mặt trời mọc đẹp nhất trên biển.
Anh ta cảm khái một câu: “Táng thân nơi biển cả cũng đáng.”
Mặt trời từ từ nhô lên, toàn bộ mặt biển đều lấp lánh ánh sáng. Có nắng ấm khiến bọn họ thoải mái hơn một chút, nhưng dạ dày thì lại càng thêm khó chịu.
Vừa khát, vừa đói.
Thân thể cũng dần dần mỏi mệt.
“Tôi có thể nhìn thấy ngọn núi trên hòn đảo nhỏ.”
Sắp tới rồi.
Trình Diệc tự nói với chính mình.
Tưởng Mộ Tranh cũng nhìn về phía ngọn núi cao ngất kia, “Ừ, chắc là có thể tới đó trước tối hôm nay.”
Nhìn không xa, nhưng trên thực tế là còn đến mấy chục cây số nữa.
Lúc này thể lực của bọn họ đã chẳng còn được như đêm qua.
Anh nói với Trình Diệc: “Nếu cậu mệt mỏi quá thì nắm lấy phao cứu sinh, tôi kéo cậu một lát.”
Trình Diệc cười: “Cậu xem tôi là phụ nữ đấy hả? Bơi tới sáng ngày mai tôi cũng có thể chịu đựng được.”
Tưởng Mộ Tranh nhìn nhìn xung quanh: “Ban ngày thì chúng ta có nhiều nguy hiểm hơn.”
“Cá voi?”
“Ừ, có một số loài cá voi sẽ ra phơi nắng vào ban ngày.”
Trình Diệc sờ sờ cái bụng: “Đột nhiên tôi muốn ăn cá đóng hộp.”
“…”
Mặt trời nhô lên rồi lại lặn xuống.
Mặt trăng lặn xuống mặt biển rồi lại trỗi dậy.
Một đêm nữa đã đến.
Sao trời cũng đúng hẹn mà tới.
Tưởng Mộ Tranh và Trình Diệc vẫn chưa tới bờ biển.
Hai người đã kiệt sức, thân thể rã rời.
“Trình Diệc, chúng ta còn một, hai ngàn mét nữa là đến bờ biển rồi.” Tưởng Mộ Tranh cảm giác Trình Diệc đã chịu đựng không nổi nữa, ban ngày có ánh mặt trời bọn họ còn có thể gắng gượng. Giờ là buổi tối, rét lạnh không thôi. Dạ dày lại trống rỗng, cơ thể đã bắt đầu mất nhiệt.
Trình Diệc tựa vào phao cứu sinh, mấp máy đôi môi khô nứt, thều thào nói: “Không ngờ là tôi liên luỵ cậu. Cậu bơi vào bờ trước đi, không thì cả hai đều toi mạng.”
Tưởng Mộ Tranh: “Cho dù cậu có chết thì tôi cũng sẽ kéo xác cậu vào bờ.” Anh nói: “Hiện tại cậu có thể giả chết một lúc, tới bờ biển tôi sẽ gọi.”
Lúc này nhu cầu cấp bách nhất là phải vào bờ để sưởi ấm cho Trình Diệc. Sau khi nhiệt độ cơ thể dần dần mất đi, chức năng tim phổi sẽ dần suy kiệt. Cho dù anh có là thần y thì đến lúc đó cũng chẳng làm gì được.
Anh tròng phao cứu sinh lên trên người Trình Diệc, rồi vừa bơi vừa kéo phao cứu sinh tiến về phía trước.
Trình Diệc muốn ngăn Tưởng Mộ Tranh lại, nhưng cánh tay cũng chẳng nâng nổi nữa.
Anh ta chẳng còn nhớ nổi đây đã là lần thứ mấy chạm mặt với tử thần, dù sao thì lần nào cũng là Tưởng Mộ Tranh túm anh ta về từ trong tay thần chết.
Trước kia khi thực hiện nhiệm vụ, Tưởng Mộ Tranh cũng có lúc sơ suất bị thương, nhưng số lần rất ít, đa phần đều là Tưởng Mộ Tranh cứu anh ta.
Hai ngàn mét nhưng bơi lâu như qua tận hai năm.
Tốt xấu gì cũng vào tới được bờ, Tưởng Mộ Tranh đưa tay lên mũi Trình Diệc.
“Chưa chết!” Trình Diệc còn có thể nói ra tiếng.
Tưởng Mộ Tranh khẽ thở phào, sau đó kéo Trình Diệc từ bờ biển vào giống như kéo một con lợn chết.
Tới nơi khô ráo không còn bị sóng dạt vào, Tưởng Mộ Tranh thả Trình Diệc xuống, đi về phía nhà gỗ nhỏ. Chắc là trong căn nhà gỗ đơn giản kia sẽ có thứ mà anh cần.
Nương ánh trăng, anh thấy rõ được mấy thứ trên bàn trà. Trái cây vùng nhiệt đới, trà, còn có đồ ăn nhẹ kiểu Tây. Mấy thứ này là ngày hôm qua Lão Viễn mang đến ăn thừa lại không mang đi.
Nhà gỗ có mấy đồ nội thất đơn giản. Anh tìm tìm. Sau đó tìm thấy bột lưu huỳnh trong ngăn kéo của tủ trà, lấy một gói, rồi rót một ly nước và mang theo một ít đồ ăn nhẹ.
Trình Diệc uống chút nước, ăn một ít đồ ăn nhẹ xong, một lúc sau thì cảm thấy đã xa cái chết thêm một bước.
Sống sót thật là tốt.
Mỗi lần anh ta tìm được đường sống trong chỗ chết đều cảm thấy chỉ cần sống sót là đủ, cũng không có trông mong gì hơn nữa.
Tưởng Mộ Tranh rải bột lưu huỳnh xung quanh anh ta.
“Còn có cả mấy thứ này nữa hả?”
“Ừ.”
Nếu không thì cho dù bọn họ thành công tới được đảo nhỏ cũng chưa chắc có thể bình an vượt qua một đêm. Trên đảo hoang giữa biển như thế này, thứ có nhiều nhất chính là rắn độc.
Có bột lưu huỳnh, độc trùng rắn rết cũng sẽ không dám tới gần.
“Trong nhà gỗ có bao nhiêu thức ăn?” Trình Diệc hỏi.
Tưởng Mộ Tranh cũng tự uống chút nước: “Tổng cộng cũng không đủ để hai chúng ta ăn no tới một phần năm, nước để uống cũng không có bao nhiêu.”
Trình Diệc ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao. Cả một ngày một đêm trôi qua nhưng bọn họ không nhìn thấy được một con thuyền hay tàu thuỷ nào đi qua, trên đỉnh đầu cũng không hề có máy bay bay qua.
Nếu không có cứu hộ đến kịp thì bọn họ vẫn sẽ đi về miền cực lạc mà thôi.
Tưởng Mộ Tranh đá anh ta một cái: “Có thể đứng lên không?”
“Đợi một lúc nữa.” Anh ta cười: “Bò thì chắc là không thành vấn đề.”
Tưởng Mộ Tranh: “Vậy cậu bò đến nhà gỗ, tôi đi vào trước ăn chút trái cây.”
Anh xoay người bỏ đi.
“Đệt! Tưởng Mộ Tranh, mẹ nó cậu thật sự quăng lại tôi ở đây hả!” Trình Diệc dùng cánh tay chống lên bờ cát, hơi ngồi dậy.
Tưởng Mộ Tranh đi vài bước lại quay ngược về, không đỡ Trình Diệc mà đi ra bờ biển vớt phao cứu sinh lên, gỡ quần áo trên đó ra ôm đi.
Sau khi ném quần áo ướt lên trên bàn trà trong nhà gỗ, anh lại rải một tầng bột lưu huỳnh thật dày quanh nhà gỗ. Thế là dùng hết một gói lưu huỳnh.
Anh vào nhà, thấy ấm áp lên nhiều.
Trên bàn trà còn có thuốc chưa hút xong và bật lửa.
Thuốc thì anh không dám hút bừa, nhưng bật lửa thì thật sự có công dụng, tuy rằng gas bên trong không còn nhiều lắm, nhưng vẫn đủ để dùng tạm.
Anh suy nghĩ một lát, sau đó cầm cái ghế đơn sơ táng vào cửa sổ.
“Cậu làm gì đấy!” Trình Diệc từ từ ‘bò’ lại đây.
“Nhóm lửa hơ quần áo.”
Anh không đủ thể lực để đi xa tìm nhành cây khô, đành phải lấy nguyên liệu ngay tại chỗ.
Răng rắc, chiếc ghế gỗ bung ra.
Đập nhiều lần liên tục, cảm giác như nhà gỗ cũng rung lên, chiếc ghế đã hoàn toàn trở thành mấy cái thanh gỗ.
Trình Diệc đặt mông ngồi lên một chiếc ghế khác, cảm giác như được sống lại.
Tưởng Mộ Tranh bắt đầu đốt lửa, bật lửa mới vừa đánh lên, đột nhiên Trình Diệc hắt xì một cái, ngọn lửa mỏng manh lại vụt tắt.
Trình Diệc: “…”
Tưởng Mộ Tranh: “…” Anh thật muốn đá chết anh ta.
Khi toàn bộ quần áo được hơ khô thì đã là nửa đêm.
Trình Diệc mặc quần áo ấm áp dễ chịu vào, dựa vào trên ghế, hai chân gác trên bàn trà, nằm ngửa ra, chỉ vài phút đã say sưa đi vào giấc ngủ.
Cơ thể Tưởng Mộ Tranh dần dần khỏe hơn, tuy rằng cũng mệt mỏi nhưng không hề buồn ngủ.
Anh cầm một gói lưu huỳnh nhỏ, đến bãi biển rải khắp nơi.
Hơn ba mươi tiếng đồng hồ qua đi, tín hiệu cầu cứu đã phát ra vẫn không nhận được bất kì phản hồi nào. Khu vực biển này rộng đến năm, sáu trăm cây, bọn họ không thể bơi qua được.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì bọn họ sẽ bị mắc kẹt trên đảo nhỏ này cho tới chết.
Anh đút hai tay vào túi quần, nhìn ra phía xa xa. Một khoảng không tối đen như mực, ngay cả sóng biển cũng bị màn đêm kia nuốt chửng.
Anh nhớ Lạc Lạc.