[Ca sĩ nhỏ xui xẻo]: Tôi là cục cớt thơm tho.
[Nhà văn nhỏ sợ xã hội]: Ha ha. [Ca sĩ nhỏ xui xẻo]: Thấy chưa, anh “ha ha” rồi kìa. Hồi đầu toàn là tôi chủ động bắt chuyện, anh chỉ rep có vài chữ cụt lủn, sau này biết gửi icon với “Ha”, bây giờ thì anh chủ động bắt chuyện với tôi, còn nói đùa nữa chứ.Cù Yến Đình không khỏi xúc động, thì ra anh đã bất tri bất giác thay đổi nhiều đến vậy, tuy không thể bỏ qua công lao của tình nguyện viên nhưng anh biết người thực sự làm anh thay đổi là ai.
[Ca sĩ nhỏ xui xẻo]: Tôi không tranh công đâu, người giúp anh nhiều nhất chắc chắn là người yêu anh. [Nhà văn nhỏ sợ xã hội]: Ừm, vậy cậu là người giúp nhiều thứ 2. [Ca sĩ nhỏ xui xẻo]: Dừng, có phần thưởng gì không? [Nhà văn nhỏ sợ xã hội]: Nạp kim cương cho cậu nhé? [3] [3] Hình như nạp kim cương vào QQ để dùng tính năng VIP. [Ca sĩ nhỏ xui xẻo]: Thôi khỏi, anh tiếp tục phấn đấu và tiến bộ đã là lời cảm ơn với tôi rồi.Trò chuyện một lát, Lục Văn đặt điện thoại xuống cầm kịch bản lên đọc, hắn đổi một chiếc xe RV cá nhân, ghế sô pha hình chữ L rộng rãi đủ chứa cả cơ thể hắn, muốn nằm thế nào thì nằm.
Sáng nay vào đoàn, bên ngoài là phim trường của bộ điện ảnh “Chốn thị phi”, nhân vật của Lục Văn cố lắm được gọi là hạng 4 trong phim, đất diễn ít nhưng quan trọng, rất linh hoạt và thu hút.
Hắn nhìn ra ngoài qua khe hở của rèm cửa, con hẻm cũ vùng ngoại thành, lớp lớp ngói xám nối liền với bầu trời đầy mây giăng kín sương mù, tạo cảm giác rất phim.
Cửa xe mở ra, trợ lý ôm một đống thứ lên xe, hoa tươi, quà tặng, một chồng thư từ, để kín cả cái bàn trước sô pha. Lục Văn ngạc nhiên nói: “Nhiều thế?”
Trợ lý đáp: “Đây là chưa nhận hết đấy, em không cầm nổi nữa.”
Buổi sáng đến phim trường gặp phải một đội quân fan đông đúc rầm rộ, gào thét ầm ĩ, bây giờ vẫn còn tụ tập bên ngoài phim trường và thăm quan đoàn phim từ đằng xa. Lục Văn nhặt xấp thư ra, rồi hất cằm về phía quà tặng: “Sao lắm quà cáp thế?”
“Tấm lòng của fan cả đấy.” Trợ lý trả lời: “Không phải nhét cho em đâu.”
Lục Văn mở bừa một cái ra, đó là một chiếc vòng tay tráng men kiểu dáng mới dành cho nam giới của nhãn hàng hiệu giá mềm [3], hơn 1000 tệ (~ 3 triệu rưỡi). Trong ấn tượng của hắn, fan toàn là các cô gái trẻ tuổi thôi, hắn nói: “Giữ thư và hoa, còn trả lại quà.”
[4] Hàng hiệu giá mềm hay Affordable Luxury thuộc hạng 6 trong 7 nhóm thương hiệu hạng sang, ví dụ như Tiffany & Co., Coach, Geox, v…v…Trợ lý hỏi: “Trả lại thật à anh?”
“Nói thừa.” Lục Văn nói: “Nhận quà của mấy cô bé cứ thấy là lạ, sau này đừng nhận nữa.”
Trợ lý nói: “Thực ra anh không cần đặt nặng quá đâu, fan tặng được quà sang toàn là người giàu có thôi.”
Lục Văn kiến quyết nói: “Thế có giàu hơn tôi được không? Tôi mua đủ 4 mẫu của cái vòng này từ lâu rồi.”
Trợ lý: “…”
Gần đây không có quán cafe, Lục Văn dặn dò: “Đầu hẻm có một cửa hàng tiện lợi đấy, cậu mời mấy cô ấy ăn Oden, rồi bảo mọi người đừng đi lang thang quanh phim trường nữa.”
Trợ lý đáp lời, xách mấy túi quà xuống xe đi mất.
Lục Văn hít hà hương hoa, bỗng thấy mọi thứ thật ảo lòi, lúc quay “Đêm đầu tiên” hắn vẫn còn là kẻ không tên không tuổi, chỉ biết hâm mô địa vị của Nguyễn Phong, thế mà hôm nay đã có rất nhiều người thích hắn.
Trong xe vang lên tiếng gõ bàn phím, Tôn Tiểu Kiếm ngồi trên ghế sô pha đối diện với máy tính, hiếm khi đóng bộ âu phục đen sì. Lục Văn đưa mắt nhìn hắn, lấy làm lạ hỏi: “Sao anh ăn mặc trang trọng thế?”
Tôn Tiểu Kiếm nói: “Đông fan đến lắm, thế nào họ cũng chụp ảnh của anh.”
Lục Văn phì cười: “Anh làm người đại diện mà gánh nặng thần tượng gớm.”
“À, nhắc đến người đại diện.” Tôn Tiểu Kiếm ấn nút gửi: “Bây giờ công việc càng ngày càng nhiều nên công ty sẽ sắp xếp đại diện chấp hành [5] và đại diện tuyên truyền cho cậu, đương nhiên có chuyện gì cậu vẫn có thể tìm anh.”
[4] Người đại diện chịu trách nhiệm điều phối công việc cho nghệ sĩ, còn đại diện chấp hành chịu trách nhiệm những công việc liên quan đến hoạt động biểu diễn của nghệ sĩ.Lục Văn nói: “Thế anh đi pha cho em cốc nước hạt đười ươi đi.”
“Đệt.” Tôn Tiểu Kiếm cầm cốc đi pha nước: “Anh gửi thông báo quay chụp cụ thể cho cậu rồi đấy, với cả số liệu của phim chiếu mạng mấy ngày nay, cậu thích thì xem thử xem.”
Lục Văn ghét nhất mấy con số phức tạp, hắn hỏi thẳng: “Phim chiếu mạng thế nào rồi?”
Tôn Tiểu Kiếm trả lời: “Lượt xem đứng đầu phim chiếu mạng cùng kỳ.”
Lục Văn “Wow” lên: “Em phải nói cho thầy Cù biết mới được, chắc chắn thầy Cù sẽ vui lắm.”
“Cần cậu nói chắc?” Tôn Tiểu Kiếm bảo: “Biên kịch Cù đầu tư vào phim, chẳng lẽ không rõ số liệu ban đầu hơn cậu? Với cả bây giờ còn chưa đâu vào đâu.”
Lục Văn vò mớ tóc ngắn: “Nghe giọng điệu của anh…”
Tôn Tiểu Kiếm bưng cho hắn cốc nước hạt đười ươi và bảo: “Phim của đạo diễn Nhâm không có chuyện rating thấp, bộ phim đoạt giải của anh ấy còn là phim có lượng rating cao nhất năm đó. Công thêm nền tảng người xem của cô Đào, cậu, Nguyễn Phong và Tiên Kỳ thu hút khán giả trẻ tuổi, nên khán giả trụ cột của Đêm Đầu Tiên rất đông đảo.”
Lục Văn nói: “Nhưng suy cho cùng không phải phim chiếu trên sóng truyền hình vệ tinh.”
Tôn Tiểu Kiếm nói: “Ngày nay truyền hình Internet vô cùng tiện lợi, vả chăng một năm có biết bao nhiêu là bộ phim lên sóng truyền hình vệ tinh bị flop dập mặt, chứng tỏ khán giả có thích hay không phải dựa vào chất lượng bộ phim.”
Lục Văn uống hớp nước, nước ấm chảy vào trong bụng làm cơ thể nóng lên.
“Quan trọng là chủ đề bộ phim kìa.” Tôn Tiểu Kiếm nói: “Gia đình nguồn cội, quan hệ ruột thịt, áp lực tinh thần, những điều ấy dễ khiến người ta đồng cảm và bàn luận. Cậu có tin không, sau khi bí mật về kì thi cấp 3 của Diệp Sam và Diệp Tiểu Vũ bị vạch trần sẽ nổ ra trận chiến nước miếng.”
Nghe xong, lẽ ra Lục Văn phải phấn khởi vì một tương lai tươi sáng, nhưng hắn chợt nhớ đến hôm thứ 7 lúc về nhà, Cù Yến Đình bịn rịn tiễn hắn xuống tầng, cách cửa sổ xe jeep anh nói: “Đừng khao khát quá, đừng lo nghĩ nhiều, cứ yên tâm hoàn thành công việc đang có và tiếp tục tiến về phía trước.”
Lục Văn hít sâu, cầm bình giữ nhiệt và kịch bản lên, bước vào cảnh quay tiếp theo.
Hắn xuống xe đi loanh quanh hẻm, sau vài tháng, hắn đến “hẻm Cỏ Thơm” và bắt đầu chờ đến lượt diễn, khớp diễn, nghe thư trường quay dập clapperboard và hô “Action”.
Phim điện ảnh và phim truyền hình khác nhau hoàn toàn, cũng vẻ mặt ấy, trên màn ảnh nhỏ thì phù hợp, nhưng lên màn ảnh rộng thì trở nên dữ tợn, NG ba bốn lần, Lục Văn chủ động yêu cầu điều chỉnh trạng thái.
Lục Văn đổi sang chai nước khoáng mát lạnh, men theo chân tường đi đến cuối hẻm, định ngồi một mình suy ngẫm chốc lát.
Đến gần hắn mới phát hiện, có một ông cụ ngồi dưới bóng cây suốt từ bấy đến giờ, tầm sáu – bảy mươi tuổi, râu ria xám trắng xồm xoàm, mặc quần áo dày quịch, đeo cặp kính râm bản hẹp rẻ tiền, bên cạnh đặt một cái túi dứa căng phồng.
Chắc thu gom chai nhựa, Lục Văn nghĩ, ngồi xuống phiến đá dưới chân tường đối diện, hắn vặn nắp chai uống và nói: “Lão ơi, uống xong tôi sẽ cho lão.”
Ông cụ không nói gì, khoanh tay gật đầu.
Lục Văn tò mò đưa mắt nhìn đối phương, hắn cứ thấy mặt mũi hoặc vóc người quen quen, chắc cả Trung Quốc có nhiều ông lão tính nết kiểu vậy đến nỗi hắn gặp ảo giác?
Hắn tập trung tinh thần đọc kinh bản, nghiền ngẫm tính cách riêng biệt và đặc điểm nổi trội của nhân vật, sau khi cảm giác đã hiểu kha khá rồi, hắn bèn chụp một đoạn lời thoại gửi cho Cù Yến Đình.
Lục Văn gửi cả những suy nghĩ của mình, cho Cù Yến Đình kiểu tra giúp hắn.
Chẳng bao lâu sau, Cù Yến Đình trả lời bằng tin nhắn thoại dài hơn 40 giây.
Lục Văn không mang tai nghe, bèn mở ra và dí sát điện thoại vào tai, giọng nói ôn hòa và trong trẻo của Cù Yến Đình vang lên, không to nhưng đủ để nghe rõ ở một nơi hẻo lánh thế này.
Hắn rũ mắt nhìn chằm chằm cái hố trên mặt đất, không hề chú ý ông lão ngồi đối diện đang trầm ngâm giây lát, sau đó nhướng cặp lông mày rậm rạp và lờm chờm.
Nghe xong, Lục Văn đứng dậy về quay tiếp.
“Chàng trai.” Ông lão bỗng cất lời: “Ban nãy nói chuyện với ai thế?”
Lục Văn ngẩn người, vì giọng nói của đối phương cũng quen quá, nhưng tự dưng không nhớ ra… Hắn đáp: “Bạn của tôi.”
Ông cụ “À” lên, giọng nói nhẹ nhàng: “Đi đi.”
…
Preview chương 77:
“Thầy Cù!” Lục Văn uốn éo trên giường: “Em nhớ anh chết đi được!”
“Chỉ tối mới nhớ thôi à?”
“Nhớ nhau đau đáu, ruột gan rã rời…”
“…Em tưởng anh livestream khiêu dâm chắc.”
“Cho em xem tí thì làm sao, thầy Cù, anh trai, anh Đình, Cù Yến Đình… Anh bố thí cho em đi mà!”