Thẩm Thanh Hoà mím môi, vươn tay muốn lấy thìa, nhưng Thẩm Giáng Niên lại né đi, “Không sao.” Cuối cùng, anh nói thêm: “Tay hơi mỏi.” Thẩm Thanh Hoà nhìn cô thật sâu, rõ ràng là bó tay, đành hé miệng ăn cháo, sau đó giành lại cái thìa, “Được rồi, đừng làm loạn nữa.” Giọng nói khá lạnh lùng.
Thẩm Giáng Niên đã đạt được mục đích của mình, hài lòng cười ha ha, rồi bắt đầu ăn cháo. Thẩm Thanh Hoà hết cách với cô rồi đúng không? Cái cách nước ấm nấu ếch xanh này, a không phải, Thẩm Thanh Hoà không phải là ếch xanh. Tóm lại, cô muốn từ từ làm tan chảy lớp áo giáp lạnh lùng của Thẩm Thanh Hoà bằng tình yêu của cô.
Thẩm Giáng Niên không làm ầm ĩ nữa, vì vậy bữa ăn coi như yên tĩnh. Sau bữa ăn, Thẩm Giáng Niên không cho Thẩm Thanh Hoà rửa chén: “Người nấu cơm, em rửa chén.” Thẩm Giáng Niên đẩy Thẩm Thanh Hoà ra khỏi nhà bếp. Thẩm Thanh Hoà có chút không yên tâm, đứng ở cửa nhìn vào, Thẩm Giáng Niên xoay người đặt chén lên, liền nhìn thấy ánh mắt nhìn chăm chú, trong lòng có chút ấm áp, lúc xoay người rửa tay, khoé miệng nồng đậm ý cười, mãi không tan.
Buổi tối, Thẩm Giáng Niên chủ động muốn giúp Thẩm Thanh Hoà tắm: “Thôi mà, em hứa chỉ giúp người tắm cái thôi.” Cái chiêu của Tư Mã Chiêu này, làm sao mà Thẩm Thanh Hoà không phát hiện ra được, “Tay tôi chỉ bị thương, không phải tàn tật.” Thẩm Thanh Hoà đuổi Thẩm Giáng Niên ra ngoài, khi cô tắm xong đi ra thì thấy Thẩm Giáng Niên đang ngồi xổm ở cửa, ngước nhìn cô đầy tha thiết, giống như một chú cún con vô gia cư, “Người tắm lâu quá.” Rốt cuộc thì Thẩm Giáng Niên vẫn lo lắng cho Thẩm Thanh Hoà, cho nên vẫn luôn canh giữ ở cửa.
Tắm bằng một tay, có thể nhanh được sao? Thẩm Giáng Niên vừa định đứng dậy, Thẩm Thanh Hoà đột nhiên vươn tay ấn đầu cô, Thẩm Giáng Niên ngẩng đầu lên, ánh mắt khó hiểu, Thẩm Thanh Hoà trầm giọng nói: “Từ từ đứng lên.” Cô rất hiểu cái tính nóng nảy của Thẩm Giáng Niên.
Cứ như vậy, Thẩm Thanh Hoà vuốt ve đỉnh đầu của Thẩm Giáng Niên, để cô từng chút một đứng lên, Thẩm Giáng Niên luôn có thể cảm thấy bàn tay trên đầu cô nhẹ nhàng ấn vào, sợ cô sẽ hấp tấp đứng lên. Mặc dù chậm rãi đứng dậy, nhưng mà do ngồi xổm quá lâu, Thẩm Giáng Niên đứng lên vẫn cảm thấy có chút choáng, cơ thể lảo đảo, Thẩm Thanh Hoà bắt lấy cánh tay cô, “Em không sao chứ?”, Thẩm Giáng Niên dụi mắt, “Không sao, ông ngoại em nói không sai, cơ thể của em gần đây không tốt cho lắm.”
“Được rồi, có thời gian thì nên vận động nhiều hơn.” Thẩm Thanh Hoà nói tiếp: “Thể lực của em đúng là có giảm sút.”
“Cũng phải từng việc chứ, ở trên giường, thể lực em vẫn rất cường tráng.” Thẩm Giáng Niên không phục phản bác lại, nói mà không hề biết xấu hổ, Thẩm Thanh Hoà đột nhiên bị câu nói này của cô, chọc cho tim đập loạn, nhưng mà tựa như cơn gió lướt qua, câu đùa giỡn này không phải nói chơi, cô thuận miệng nói, “Miệng đúng thật là lợi hại.” Thật ra ý của đang nói là khéo mồm khéo miệng, nói lời rất sắc bén, nào đâu Thẩm Giáng Niên lại hiểu sai, “Miệng chưa thử sao mà biết được, tay vẫn có thể chứ.”
… Thẩm Thanh Hoà không nói nên lời, người này nghĩ đi đâu vậy? Thẩm Giáng Niên còn nghiêm túc nói, “Nhưng mà nếu so với người, em chắc không được, thể lực người quá tốt.” Ngược lại đi theo sau Thẩm Thanh Hoà, “Em muốn vận động cùng với người.”
“Lâu lắm rồi tôi cũng không vận động.” Thẩm Thanh Hoà ở Thượng Hải, mỗi ngày sẽ dành thời gian để tập thể dục, mấy ngày này đến Bắc Kinh thì dừng lại.
“Chờ chúng ta khỏi bệnh, cùng nhau vận động đi!” Thẩm Giáng Niên nóng lòng muốn thử. Chờ… cái chữ này, Thẩm Thanh Hoà cũng đã nghe rất nhiều, chờ đến khi chờ đến lúc, chờ được cái gì đây, ai mà biết được. Thẩm Thanh Hoà đi đến trước phòng ngủ, “Tối nay, tôi ngủ ở đây.” Thẩm Thanh Hoà đi vào, cái đuôi nhỏ phía sau cũng đi theo, Thẩm Thanh Hoà xoay người lại nhìn, “Em đi theo vào đây làm gì?”
“Em cũng muốn ngủ phòng này.”
“Vậy em ngủ đi, tôi đổi phòng khác.”
“Này, đừng đổi mà.” Thẩm Giáng Niên bĩu môi, “Biết rõ người ta muốn ở cùng một người trong phòng, bây giờ em chưa có buồn ngủ, ở đây chờ lát nữa rồi đi có được không?” Thẩm Giáng Niên không dám ép Thẩm Thanh Hoà, một người có quá nhiều chuyện xưa ẩn giấu, cô nhịn không được muốn yêu thương.
Thẩm Thanh Hoà dùng một tay lau, Thẩm Giáng Niên chủ động đi tới: “Em giúp người nha.” Sau đó, cô không chần chừ nữa, cầm lấy chiếc khăn tắm. Thẩm Thanh Hoà không giãy giụa mà ngồi đó, mặc cho Thẩm Giáng Niên nhẹ nhàng lau. Tóc cũng đã lau xong, khô cũng đã khô, không còn chuyện khác để làm, Thẩm Thanh Hoà nhìn là biết Thẩm Giáng Niên không có ý định rời đi, nhưng mà hôm nay lăn lộn cả ngày, còn cắt bỏ khối u trong dạ dày, mặc dù không phải là đại phẫu, nhưng mà vẫn nên sớm đi nghỉ ngơi, “Em cũng về phòng nghỉ ngơi đi, tôi cũng đi nghỉ.”
“Người ngủ đi, em còn chưa mệt, ngồi một lát nữa rồi đi, một lát thôi mà, được không?” Thẩm Giáng Niên đáng thương nói, Thẩm Thanh Hoà ậm ừ, “Vậy ở thêm năm phút nữa, tôi nằm xuống trước, tôi mệt.” Thẩm Thanh Hoà biết nếu cô không dứt khoát, Thẩm Giáng Niên có lẽ sẽ ngồi đó cho đến sáng.
Thẩm Thanh Hoà nằm xuống, Thẩm Giáng Niên ngồi bên giường, Thẩm Thanh Hoà nhắm mắt lại, Thẩm Giáng Niên chỉ nhìn chằm chằm vào đó. Thẩm Thanh Hòa thực sự càng ngày càng xinh đẹp, Thẩm Giáng Niên nhìn mãi không chán, vừa muốn nhìn kỹ hơn, Thẩm Thanh Hoà đã trở mình, quay lưng về phía cô. Thẩm Giáng Niên bĩu môi, keo kiệt, người đẹp thế này cô ngắm chút thì có mất gì sao.
Ngồi trên giường, cô tự nhiên nghĩ tới chuyện lúc trước, “Thẩm Thanh Hoà.”
“Sao.”
“Người….” Thẩm Giáng Niên do dự hỏi, “Nơi đó còn đau không.” Hỏi xong lại đỏ mặt.
“Đau cũng không cần em bôi thuốc.” Thẩm Thanh Hoà nói thẳng ra, chọc mặt Thẩm Giáng Niên đỏ hơn, “Đừng như vậy mà~ em muốn bôi thuốc cho người, cũng muốn người tốt lên mà~” Đây là lời nói thật lòng.
“Muốn tốt cho tôi, thế mà còn làm đi phá chỗ đó của tôi.” Thẩm Thanh Hoà nhẹ giọng nói, Thẩm Giáng Niên càng thêm xấu hổ, “Đừng tức giận, được không, hay là người cũng phá chỗ đó của em đi, thế là người có thể bôi thuốc cho em.” Thẩm Thanh Hoà đột nhiên quay người lại, Thẩm Giáng Niên sợ hãi ngậm miệng lại, Thẩm Thanh Hoà cau mày liếc nhìn cô, người này mỗi ngày đều suy nghĩ cái gì không đâu.
“Có chuyện gì vậy?” Thẩm Giáng Niên thận trọng hỏi.
“Đã hết 5 phút.” Thẩm Thanh Hoà nhắc nhở.
Thẩm Giáng Niên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đứng dậy, nước ấm nấu ếch xanh, à không, nấu người đẹp, nước không cần quá nóng. Thẩm Giáng Niên cho dù có bị mê hoặc cũng nhìn thấy, bên cạnh bàn, điện thoại của Thẩm Thanh Hoà sáng lên, “Hình như có người gọi cho người.”
“Không nghe.” Thẩm Thanh Hoà nói thẳng.
Thảo nào cô không nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Thẩm Thanh Hoà, thì ra điện thoại để chế độ im lặng, không biết ai gọi cho cô ấy nữa, Thẩm Giáng Niên khá tò mò, nhưng mà cũng chậm rãi đi về phòng. Thẩm Giáng Niên tính toán, quyết định chờ đến nửa đêm, lại bò vào phòng người ta.
Thẩm Giáng Niên trở về phòng, trong lòng cảm thấy trống rỗng, ban đầu cô rất thích chiếc giường lớn, nhưng bây giờ vì thiếu một người nên dù thế nào cũng không vừa mắt. Thẩm Giáng Niên đi quanh phòng vài lần, thời gian trôi qua quá chậm, than ôi, Thẩm Giáng Niên ngồi trên giường, lật điện thoại di động và đột nhiên nhớ đến đoạn ghi âm.
Nói đến đây, Thẩm Giáng Niên thực sự khen ngợi sự thông minh của cô, lúc đó cô chỉ có thái độ thử xem, không hề nghĩ rằng Thẩm Thanh Hoà sẽ thật sự nói điều gì đó với mình. Suy cho cùng, nói chuyện với một người đang hôn mê cũng khá ngốc, nghĩ đến việc Lê Thiển nói rằng Thẩm Thanh Hòa đã nói rất nhiều, Thẩm Giáng Niên sốt ruột muốn nghe. Tai nghe đâu rồi?
Mấy ngày tới, Thẩm Thanh Hoà thường xuyên thấy Thẩm Giáng Niên luôn mang tai nghe, cô hỏi người này nghe cái gì, Thẩm Giáng Niên đều cười trả lời, “Thứ em thích nhất.” Thẩm Giáng Niên nói thích nhất, lại khiến Thẩm Thanh Hoà hiếm khi nổi dậy lòng hiếu kỳ, hỏi: “Bài hát nào mà hay đến vậy?”
Khóe miệng Thẩm Giáng Niên hiện lên một nụ cười, “Người có muốn nghe không?”
Thẩm Giáng Niên yêu thích nhất, nghe một chút cũng không sao, Thẩm Giáng Niên ừ một tiếng, cười xấu xa: “Nói trước cho người biết, nếu nghe mà có vấn đề gì thì em không chịu trách nhiệm đâu.” Thẩm Thanh Hoà thắc mắc, nghe một bài hát thôi mà có thể ra vấn đề gì, ngược lại nghĩ đến gì đó, hỏi: “Thật sự chỉ là bài hát thôi sao?”,
“Người nghe sẽ biết.” Thẩm Giáng Niên thần bí, Thẩm Thanh Hòa thay đổi ý định, “Vậy tôi không nghe.” Thẩm Giáng Niên không ép buộc, nhưng thời gian đeo tai nghe ngày càng lâu, thế là Thẩm Thanh Hoà đổi ý, đôi khi khi nói chuyện, Thẩm Thanh Hoà phải nói hai lần thì Thẩm Giáng Niên mới nghe được, “Cho tôi nghe đi.” Thẩm Thanh Hoà muốn nghe thử, xem cái gì mà hay đến vậy.
“Người đừng hối hận nha.” Thẩm Giáng Niên ngồi bên cạnh Thẩm Thanh Hoà, nhét nút bịt tai vào tai Thẩm Thanh Hoà, nói: “Em mở nha.” Thẩm Thanh Hoà nhướng mắt rồi híp mắt lại, cô gái nhỏ này, gần đây dạ dày ổn lên rồi, bắt đầu lại không an phận. Cũng không biết có thực sự nóng đến vậy không, ngày nào cũng ăn mặc quần áo mỏng manh, lắc lư ở trước mặt cô, nếu như mặc áo sơ mi thì cổ áo sẽ rộng mở, cảnh xuân trong lúc vô tình sẽ hiện ra. Mỗi lúc thế này, Thẩm Thanh Hoà đều quay người, mắt không thấy tâm không loạn, tay cô vẫn còn đau.
Thẩm Giáng Niên bấm nút play, một tiếng rên rỉ quyến rũ ngay lập tức vang lên, Thẩm Thanh Hoà cảm thấy tai mình tê dại, rồi lại thở hổn hển… Nghe thấy tiếng rên rỉ than nhẹ, “Cho tôi~” Gương mặt Thẩm Thanh Hoà ửng hồng, cả cơ thể tê dại, bởi vì đầu ngón tay Thẩm Giáng Niên như có như không vẽ vòng trên cánh tay cô, đối diện với đôi mắt đầy dục vọng của Thẩm Giáng Niên, hơi thở Thẩm Thanh Hoà có chút nặng nề, “Em… ưm~” Môi đã bị môi Thẩm Giáng Niên che lấp, hôn mút, nỉ non nói: “Cho em~” Người cũng ngồi khóa trên đùi Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Thanh Hoà, em đều nghe thấy hết rồi.
Từng câu nói của người.
Cho dù lời nói của người, hiếm khi nào chiều theo ý em, nhưng mà đây mới chính là người em biết.
Người lấy đi lần đầu tiên của em, ông trời nhất định thương hại em, cho nên hồi báo lại cho em tương tự như thế.
Cơ hội tốt thế này, làm sao Thẩm Giáng Niên không nắm lấy được.
Nếu lần đầu tiên của người đã cho em, vậy từ đầu đến cuối, người chỉ thuộc về em, Thẩm Thanh Hoà.
Cho dù dùng cách nào đi chăng nữa, em phải hoàn toàn chiếm được người.
Sẽ đến một ngày nào đó, cả thể xác lẫn linh hồn của người đều thuộc về em, đến lúc đó, em muốn nghe thứ gì tốt đẹp, người chắc chắn sẽ nói cho em nghe mà không cần nghĩ ngợi nhiều.
Đúng vậy, Thẩm Giáng Niên chưa bao giờ muốn chiếm giữ một người nhiều như vậy, sống trên đời gần ba mươi năm, ngọn núi lửa ham muốn chiếm hữu tích tụ trong cô đã từng chút một được giải phóng sau khi gặp Thẩm Thanh Hòa, sau khi nghe đi nghe lại đoạn ghi âm, tim Thẩm Giáng Niên gần như rơi vào bẫy.
Vào lúc này, ngọn lửa đang ngủ đông, muốn phun trào hoàn toàn.