Không phải vừa nãy anh nói chuyện lưu loát lắm mà? Sao gặp cô lại ấp a ấp úng thế.
Ôn Mạc Ngôn thấy cô không quan tâm mình nên cũng không muốn chuốc lấy nhục bèn ngồi ngoan ngoãn ở ghế trước.
Chớp mắt đã đến khách sạn năm sao.
Phòng kế hoạch có ba nam ba nữ, đối phương có bốn người, tổng giám đốc mang theo ba cô thư kí.
Trưởng phòng sắp đại vị trí cho mọi người.
Bạch Thư Hân thở phào nhẹ nhõm khi ngồi ở chỗ xa nhất.
Vừa chuẩn bị ngồi thì bị Ôn Mạc Ngôn ngăn lại.
“Em ngồi… bên cạnh anh đi, vị trí này không… không tốt..”
Bạch Thư Hân nghe vậy bèn ngẩng đầu nhìn một vòng, cô ta chợt nhận ra vị trí này đối diện với tổng giám dốc.
Hoàn toàn không ổn, không ngờ Ôn Mạc Ngôn có thể cẩn thận như vậy.
Có dáng vẻ của một ông chú thật mệt mỏi.
Lần này Bạch Thư Hân không do dự ngồi kế bên anh.
Cô ta không phải người của phòng kế hoạch nên không cần liều mạng, chỉ cần đến cho đủ mặt là được.
Bạch Thư Hân không ngờ rằng người đàn ông gầy gò yếu ớt như vậy chớp mắt như phá kén trở nên mạnh mẽ, khả năng uống rượu rất tốt.
Trên bàn rượu là người khiêm tốn, ăn nói nhã nhặn.
Cô vốn cho rằng phòng kế hoạch vừa vào sẽ sắn tay áo uống rượu.
Bây giờ tận mắt chứng kiến thì có vẻ không tệ, không mục nát đến thế.
Tổng giám đốc là tên mê gái, ông ta mời rượu cả ba người phụ nữ.
Bạch Thư Hân uống hai li, nồng độ rượu hơi cao làm cổ họng cô ta cảm thấy nóng bừng.