Những lính canh xung quanh ngay lập tức rút kiếm hướng về phía anh ta.
“To gan, anh dám đả kích Vương phil”
“Tôi dạy dỗ em gái của tôi, có chuyện gì sao? Các người muốn đem tôi đi hành quyết sao? Các người dám không?” Lance hung ác nhìn qua.
Hoàng thất cũng e sợ Kettering, dù sao cũng không thể kết thù Lance là con trai cả, một ngày chưa rớt đài thì chưa đụng vào được.
“Vương Phi, nô tỳ đưa người đi thay quần áo?”
Người hầu cung kính nói.
Ly trà kia rất nóng, nước đọng nằm trên làn da mỏng manh và mềm mại của vương phi.
Lucia đã bớt đau lại, cố nhịn, lau những giọt nước trên người, xua tay nói: “Các người đi xuống đi, tôi cùng anh trai nói vài câu. Chỉ là một chén trà, sẽ không có vấn đề gì”
Lance nghe đến đây, cơn giận của anh ta đã giảm bớt và sắc mặt của anh ta bình tĩnh lại một chút.
Xem như cô ta thức thời, vẫn còn sợ bản thân anh ta, bị anh ta làm phỏng, cho dù được xếp vào hàng vương phi, cô ta cũng không dám đặt điều bậy bạ.
Sau khi các cung nữ lui hết, trong vườn hoa chỉ còn lại hai người.
Lucia đứng dậy, rót trà cho anh ta và mang nó qua, thái độ hơi khiêm tốn.
“Không cần phụ lòng, bây giờ gả vào cung, tôi muốn sai bảo cô cũng không được. Làm sao dám phiền vương phi mang trà nước cho tôi?”
“Anh trai, tại sao anh không tin em?
Charles thực sự không giúp được gì cho anh.
Không nói đến lý do, chỉ nói về triều đình. Anh cũng biết rằng các thành viên của hoàng gia không thể liên lạc chặt chế với các ngoại thần.
Charles ban ngày ban mặt dám giúp anh, Hoàng tử Halley chưa đi tới mảnh đất được phong tặng, anh †a có thể kìm chế sao?”
“Hơn nữa anh đã quên Vương hậu sao?
‘Vương hậu đứng về phía Halley, hướng về phu nhân. Charles muốn giúp anh cũng lực bất tòng tâm, còn có năng lực huy động ngân khố.
Em vì anh mà tích góp tiền ở mọi nơi. Em đã mời người nhà của các quan to tới đây tổ chức tiệc trà. Nói là để tổ chức quỹ từ thiện. “
“Có em dẫn đầu, bọn họ nhất định sẽ phóng khoáng chỉ tiền, muốn em ở đây thể hiện. Em sẽ cho anh tiền, nhưng vấn đề chỉ là một sớm một chiều. Em giúp gia đình mẹ đẻ, còn người ngoài sẽ không nói gì. Đợi anh trai thắng rồi. Sau đó đem tiền lấp vào quỹ từ thiện, cứ theo như vậy mà làm, một mũi tên trúng hai con nhạn”
“Cô cho rằng lời này có thế lừa gạt tôi sao? Cô biết tôi cần gấp một số tiền lớn, nhưng cô lại ở đây kéo kéo. Nếu cô muốn làm gì đó cho tôi thì tiệc trà này sớm đã bắt đầu rồi, tại sao đến bây giờ vẫn chưa có tin tức?”
Charles giận dữ nói.
“Nếu em tổ chức nó vào thời điểm khó khăn nhất, chắc chắn sẽ khiến mọi người đàm tiếu. Em không chỉ là em gái của anh, mà còn là vương phi. Nếu em bị buộc tội, anh cũng không muốn nhìn thấy như vậy, đúng không?”
Lời này vừa nói ra, Lance có những điều suy nghĩ sâu xa.
Anh ta luôn cảm thấy Lucia có ý đồ xấu, nhưng bây giờ lại ăn nói cẩn thận, cơ bản cũng không tìm ra kẽ hở nào.
Thay vào đó, cô ta thể hiện sự tận tâm của mình và một lòng vì anh ta mà bày mưu tính kế.
Anh ta nhìn Lucia thật lâu và cẩn thận đánh giá.
Mà khuôn mặt chân thành của cô ta, nhìn cũng không ra có điều gì khác thường.
“Được rồi, anh tin tưởng em một lần nữa, ba ngày sau anh sẽ lại đến tìm em. Nếu như không có thì anh sẽ không khách sáo đâu.
Anh có thể mai mối cho em và biến em thành vương phi, thì anh cũng có cách khiến cho em không còn gì nữa! “
“Em biết, em sẽ không quên răng anh trai em đã hỗ trợ em trong những năm qua và cho em bộ dạng như bây giờ. Dù có chết đi nữa…em cũng sẽ không quên lòng tốt của anh đối với em.”
Trên mặt cô †a tươi cười như gió xuân, nhưng trong lòng lại ảm đạm.
Tay giấu chặt những thất bại, hung hăng nắm thành quyền, móng tay hẳn sâu vào da thịt.
“Em hiểu được là tốt rồi, không sao đâu, anh có chuyện phải làm, anh về trước đây”
“Anh không uống trà nữa sao?”
“không uống nữa, vết thương của em có sao không?
“Không sao đâu, không có gì đâu”
“Ừ, hãy chăm sóc bản thân thật tốt và thuyết phục Vương thượng Charles nhiều hơn”
Anh ta đơn giản dặn dò rồi quay người rời đi Anh ta vừa đi khỏi, sắc mặt của Lucia liền thay đổi.
Cô ta trực tiếp ném cái ly xuống đất, hung hăng nheo mắt, hung ác nói.
“Muốn tôi chết sao? Tôi thật muốn xem ai sẽ chết trước. Lance Kettering, tôi muốn anh chết không được tử tế!”
Cô ta đi thay quần áo, ngực bỏng đỏ một mảng, đang bôi thuốc mỡ.
Cánh cửa phòng mở ra, và chỉ có Charles mới không cần báo cáo mà có thể bước vào.
Anh ta từ phía sau ôm lấy cơ thể trân truồng và duyên dáng của cô ta, nhẹ nhàng ấn bàn tay to lên vết thương của cô ta, bôi thuốc cho cô ta.
Anh ta ghé vào tai cô trìu mến nay vương phi đã giúp anh chịu uất ức rồi”