Triều Âm kiếm lại gật gật chuôi kiếm.
Ly Ám nữ đế nói: “Yên tâm, ta sẽ không gần nữa.”
Nàng vung tay lấy trúc y ra, ngồi xuống tại chỗ.
“Vù?” Triều Âm kiếm hỏi.
“Không có việc gì, ta sợ một mình ngươi không thể bảo vệ chu toàn tất cả được, ta cũng ở lại, bảo vệ hắn.” Ly Ám giải thích.
Triều Âm kiếm trầm mặc, không phát ra tiếng động nào nữa.
Nó chấp nhận hành động của đối phương.
Nhưng nó vẫn chưa rời khỏi phạm vi quanh người Cố Thanh Sơn.
Ly Ám nữ đế lẳng lặng ngồi đối mặt với Cố Thanh Sơn.
Nàng cẩn thận cảm ứng tất cả bốn phía xung quanh, phòng bị tình huống có thể xảy ra.
Một lát sau.
Xung quanh thật sự không có sinh linh nào còn sống.
Ly Ám dần dần trầm tĩnh lại.
Nàng cười cười tự giễu, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Một thiên ma lại đi bảo vệ nhân loại, chỉ sợ nói ra chẳng ai tin được.”
Cứ như vậy, nàng tự nhiên nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Dần dần, ánh mắt của nàng trở nên nhu hòa.
Nhưng nàng lại nhanh chóng mất tự nhiên quay đầu đi.
Triều Âm kiếm quan sát được một màn như vậy.
Nó dường như nhớ tới thanh kiếm nọ, nhớ tới lời truyền thụ của đối phương.
Ngay sau đó, Triều Âm kiếm nhẹ nhàng lắc chuôi kiếm, làm ra một quyết định.
… Tuy vẫn duy trì trạng thái đề phòng, nhưng nó lặng yên ẩn mình vào hư không, không để lộ thân hình nữa.
Thời gian tiếp tục trôi qua.
Bông tuyết lặng lẽ từ không trung rơi xuống.
Trên biển băng mênh mông lạnh lẽo, từng mảnh từng mảnh màu đỏ dần dần bị tuyết trắng phủ lấp.
Bên trong băng tuyết ngập trời, tất cả đã đến hồi kết.
Thế giới vắng lặng quạnh quẽ.
Chỉ có một cô gái mặc đồ đen, ở bên trong quân doanh đã bị tàn phá không chịu nổi, còn thật sự đề phòng nhìn động tĩnh bốn phía xung quanh.
Bỗng trong giây phút nào đó, nàng nhanh chóng liếc nhìn người nam nhân đối diện.
Nàng ở đây.
Nàng bảo hộ hắn.
…
Gió hỗn độn vĩnh viễn cũng không ngừng thổi.
Trong hư không hỗn loạn, mọi thứ chẳng hề có trật tự.
Thỉnh thoảng có thứ quái lạ xuất hiện, nhưng rất nhanh lại chìm vào một nơi không xác định nào đó.
Cố Thanh Sơn bị một luồng sức mạnh dẫn dắt, không ngừng bay theo một hướng.
Dù ở trạng thái linh hồn, trên người Cố Thanh Sơn vẫn tỏa ra vầng sáng dìu dịu, làm nổi bật hơi thở nghiêm túc của hắn thêm mấy phần.
“Hả? Sao ngươi cũng tới đây?”
Bên trong tia sáng, Thần giáp thượng cổ đáp lại hắn: “Thân thể chẳng qua chỉ là nơi trú ngụ, linh hồn mới là thứ yếu ớt đáng được bảo vệ, cho nên ta vẫn luôn bảo vệ ngươi, mãi đến khi chuyện này kết thúc.”
“Giữ chữ tín quá nhỉ, tốt hơn so với rất nhiều người.” Cố Thanh Sơn khen.
“Đương nhiên, trước nay loài người luôn không biết giữ chữ tín.” Thần giáp nói.
Cố Thanh Sơn câm nín.
Lúc này, giọng Sơn Nữ vang lên từ Lục Giới Thần Sơn Kiếm.
“Công tử, chúng ta đi đâu thế?” Nàng tò mò hỏi.
“Đi gặp một người ngài.” Cố Thanh Sơn đáp.
Địa Kiếm cũng hỏi: “Là ngài bè thật, hay chỉ mang danh ngài bè thôi?”
“Ngài bè thật, nó đã giúp ta rất nhiều chuyện.” Cố Thanh Sơn đáp.
Tốc độ bay của hắn không ngừng tăng nhanh.
Cảm nhận được sức kéo trên người vượt xa trước đây, Cố Thanh Sơn dần cảm thấy nôn nóng hơn.
“Sơn Nữ, Địa Kiếm, lát nữa có thể sẽ chiến đấu, chuẩn bị sẵn sàng đi.” Cố Thanh Sơn lên tiếng.
Hai thanh kiếm cùng đáp lại, tỏ vẻ đã biết.
Cố Thanh Sơn lại dần rơi vào hồi ức.
Hắn chợt nhớ lại, lần trước lúc gặp được Thi thể khổng lồ, đối phương đã nói.
“Ngươi phải mau trở nên mạnh mẽ hơn, ta cảm nhận được có thứ quái vật âm u nào đó, loại quái vật này đáng sợ hơn tất cả những thứ quái vật đã từng xuất hiện, nó đang từ từ tới gần thế giới giam giữ ta đây.”
Lúc ấy, Thi thể khổng lồ đã nói như vậy.
Từ giọng điệu của nó, Cố Thanh Sơn nghe được nỗi tuyệt vọng nào đó.
Cho tới nay, Thi thể khổng lồ mười vạn năm đã giúp đỡ mình rất nhiều.
Ngay cả “Chúng Sinh Đồng Điệu Huyền Bí”, cũng là nó dạy cho mình.
Nếu như mình có năng lực, nhất định phải cứu nó!
Cố Thanh Sơn im lặng suy nghĩ, đồng thời cũng chuẩn bị tinh thần để sẵn sàng chiến đấu.
Một khắc sau.
Cố Thanh Sơn cảm thấy hư không trước mặt đều biến mất, một cảnh tượng xa lạ dần dần xuất hiện.
Hắn bước vào thế giới tối tăm này lần nữa.
Đầu lâu màu đen rậm rạp, không ngừng quanh quẩn giữa vùng đất có diện tích mênh mông.
—— hình như chúng nó chẳng bao giờ ngừng nghỉ.
Giữa mặt đất, có một cột Thanh Đồng nối liền đất trời.
Thi thể khổng lồ mặc khôi giáp màu đen, bị đóng trên cột Thanh Đồng.
“Ta đến rồi, ngươi có sao không?”
Cố Thanh Sơn trôi lơ lửng giữa không trung, lớn tiếng hỏi.
Thi thể khổng lồ chẳng đáp lại.
Lúc này, Cố Thanh Sơn mới chú ý tới, một cánh tay của Thi thể khổng lồ chỉ còn trơ xương.
Dấu gặm cắn xuất hiện ngổn ngang đầy năm xương ngón tay.
—— như bị thứ gì đó ăn sạch thịt bên trên, sau đó còn thử một chút xem có thể cắn cả xương luôn không.
“Nói nhỏ thôi.”
Một giọng nói bí ẩn truyền tới.
Cố Thanh Sơn lập tức im miệng.
—— đây là giọng của Thi thể khổng lồ.
Lúc ấy hắn mới nhìn kỹ.
Trên chiến giáp màu đen mà Thi thể khổng lồ mặc, hơi dính một ít vảy lân, chúng lỏng loẹt rơi xuống.
Mảnh vảy lân bay đến trước mặt Cố Thanh Sơn, tạo thành một làn gió, xoay một vòng quanh Cố Thanh Sơn.
Như đang xác nhận thân phận xem có đúng không.
Sau đó, giọng của Thi thể khổng lồ khẽ vang lên từ miếng vảy lân.
“Tình huống rất nguy hiểm.”
Giọng của nó lộ ra sự căng thẳng trước nay chưa từng có.
“Xảy ra chuyện gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Có một thứ, đang gặm nhấm xác của ta, nó đang ăn thịt ta đó.”
Thi thể khổng lồ tiếp tục nói: “Vì không để nó phát hiện ra linh hồn ta, ta chỉ có thể núp vào trong chiến giáp.”