Thân thể Tư Mã Kình Thiên dừng lại, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, hơn nữa nắm đấm của Tiêu Hoài Ngọc tập trung vào bả vai của Tư Mã Kình Thiên trong nháy mắt, như dự liệu của y thì kình khí mạnh mẽ kia đã nhanh chóng tấn công lại. Thân thể Tiêu Hoài Ngọc tuy là đã nhanh chóng lùi lại, nhẹ nhàng nới rộng khoảng cách với Tư Mã Kình Thiên, nhưng luồng kình khí kia vẫn chưa thể biến mất được, mà nó còn tấn công lại lục phủ ngũ tạng của y.
Tiêu Hoài Ngọc thân tựa Thái Sơn, nín thở trạm định, thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh.
Nhưng lúc này đây, lại giống như đang “phòng ngự” cho lục phủ ngũ tạng, chờ đợi sự tấn công của kình khí từ cánh tay vào.
Tư Mã Kình Thiên đã muốn “cùng đến chỗ chết”, tất nhiên là phát ra tất cả kình khí. Bản thân là một danh tướng tuyệt thế, cuối cùng kích phát ra kình khí, thì điều đó chắc hẳn phải kinh khủng lắm.
Mũi tên xuyên vào thân thể của Thương Chung Ly, vị lão tướng này vẻ mặt cũng rất bình thản, chỉ lặng lẽ nhìn Tiêu Hoài Ngọc và Tư Mã Kình Thiên. Nhìn thấy thân thể của Tiêu Hoài Ngọc và Tư Mã Kình Thiên tách nhau ra, sau đó nhìn thấy Tiêu Hoài Ngọc yên lặng vài giây rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Tiêu Hoài Ngọc tuy giữ kình khí trong cơ thể, toàn lực ngăn cản kình khí kia tấn công, nhưng kình khí của Tư Mã Kình Thiên quá mạnh, cuối cùng đã làm cho y bị thương.
Nhìn thấy Tiêu Hoài Ngọc phun ra máu, Thương Chung Ly liền biết chiêu cuối cùng của Tư Mã Kình Thiên đã có tác dụng.
Lão tướng cũng không vì bản thân sắp chết mà sợ hãi. Vẻ mặt của lão vẫn rất bình tĩnh, thân thể hơi lảo đảo, cuối cùng chậm rãi ngồi xuống, khoanh chân ngồi lên trên mặt tuyết.
Nhẹ nhàng như trước.
“Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi”.
Tư Mã Kình Thiên đã hoàn toàn bị phá hủy, những tiếng “hứ…” vang lên từng hồi. Thân thể của hắn giống như hạt đậu bị rang, phát ra những âm thanh trong trẻo. Mà trong âm thanh quỷ dị phát ra từ da thịt hắn, các lỗ máu xuất hiện liên tiếp, máu theo những lỗ đó chảy ra.
Vị chiến tướng như chiến thần thời cổ, trên khuôn mặt thô kệch kia, lúc này không có sự phẫn nộ, không có sợ hãi, thậm chí một chút đau đớn cũng không có.
Nếu có thì chỉ là vẻ tiếc nuối mà thôi.
Sinh mệnh tàn lụi, vị danh tướng này vẫn giữ được khí phách của một người luyện võ.
– Tiêu tướng quân quả là có bản lĩnh hơn người.
Tư Mã Kình Thiên do bị kình khí làm cho nổ tung, cho nên trên mặt cũng xuất hiện vô số huyết khổng, máu tươi phun ra từ các huyết khổng đó, lúc này trên mặt hắn đã thấm đầy máu tươi, nhưng giọng nói của hắn vẫn rất bình tĩnh và rành rọt:
– Không thể so tài cao thấp với tướng quân một trận trên sa trường thì cả đời này phải hối tiếc.
Tiêu Hoài Ngọc bị kình khí của Tư Mã Kình Thiên làm cho chấn thương nội tạng, nhưng lúc y đối mặt với Tư Mã Kình Thiên, thì ánh mắt của y tỏ ra vẻ khâm phục. Trong giờ khắc này, quân thần Tiêu Hoài Ngọc đành chắp tay:
– Tư Mã tướng quân, đúng là danh bất hư truyền.
Tư Mã Kình Thiên thở dài một tiếng, rồi hướng ánh mắt về phía cây tùng già trên đỉnh Tuyệt Phong.
Phía sau cây tùng già, có một người chậm rãi đi ra, bước chân nhẹ nhàng, giẫm lên lớp tuyết đọng phía trên, không hề phát ra một tiếng động.
Người này trùm kín trong bộ đồ đen, dáng người thấp bé, động tác nhẹ nhàng uyển chuyển như linh miêu. Mái tóc dài của gã chỉ dùng một chiếc dây màu đen cột lại, mà dưới đôi mắt là một cái mặt nạ màu đen.
Mắt của gã rất nhỏ, nhưng lại sắc bén, lạnh lùng giống như của rắn độc, đôi mắt đó thẻ hiện sự vô tình của gã.
Tay trái gã cầm một cây cung, lặng lẽ đi ra từ phía sau cây tùng già.
Một màu đen của gã, dưới màu trắng phau của tuyết, trông có vẻ chói mắt lạ thường.
Tư Mã Kình Thiên nhìn về phía người mặc áo đen, không có chút biểu cảm.
Chính là người này, từ nhỏ cùng hắn lớn lên, lúc đó, họ sống nương tựa lẫn nhau, tuy hai mà là một, đều có thể vì người kia mà sẵn sàng hy sinh bản thân mình.
Bọn họ bái cùng một thầy, cùng nhau trưởng thành và cuối cùng đều trở thành những danh tướng hiếm thấy trong thiên hạ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – http://thegioitruyen.com
Từ nhỏ đến lớn, con người này đối với mình đúng là nói gì nghe nấy, Tư Mã Kình Thiên thậm chí tin rằng, bản thân nếu như bắt gã chết, thì gã cũng nhất định làm theo.
Từ đầu đến cuối, người đàn ông này tuy không nói lời nào, nhưng vẫn kiên định đứng bên mình, giúp đỡ mình mọi chuyện.
Tư Mã Kình Thiên luôn cảm thấy may mắn vì có được một người bạn như vậy.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến, một con người như vậy cũng có ngày lại phản bội lại chính mình.
Cho dù là hiện tại, hắn cũng không thể chấp nhận được sự thật này.
Nhưng hắn lại không thể không nhận ra sự thật này, người đàn ông có đôi mắt giống như của rắn độc này, mũi tên bắn ra, không hướng về phía Tiêu Hoài Ngọc mà là hướng về Thương Chung Ly.
Đây là một đòn đau nhất trong cuộc đời Tư Mã Kình Thiên.
Mũi tên trí mạng kia đã bay thẳng vào người của Thương Chung Ly, đồng thời cũng đâm thằng vào ngực Tư Mã Kình Thiên.
Người áo đen từ xa chỉ nhìn Tư Mã Kình Thiên, không có biểu cảm gì. Gã nhìn Tư Mã Kình Thiên dường như hiểu được Tư Mã Kình Thiên đang chờ một lời giải thích.
Người áo đen trầm mặc, cuối cùng nói:
– Thiên hữu thập nhật, xạ chi tồn nhất.
(Mười mặt trời đã bị bắn hạ chín, chỉ còn lại một mà thôi).
Tư Mã Kình Thiên ngẩng đầu lên trời mà cười ha hả, nghe như thể tiếng sấm sét. Thân thể hắn vô số các huyết khổng lại phun ra máu tươi. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, tiếng cười giảm bớt, cuối cùng há miệng nói một câu cuối cùng:
– Giang sơn giống như bức tranh… những làn khói mỏng bay lên…trời đất này… thiên hạ này!
Tiếng nói của hắn lộ ra vẻ bất đắc dĩ, lộ ra vẻ tiếc nuối.
Mà nói xong câu này, hắn đã tắt thở. Thượng tướng Ngụy quốc vang danh thiên hạ, đã ra đi một cách thê thảm như vậy.