Cũng may bây giờ mình còn yếu, không lọt vào mắt của đại trưởng lão Long tộc! Nếu không, một khi mình lăn lộn bên ngoài, ông ta phái cao thủ thực lực cường mạnh truy giết mình, mình thực sự hết cách sinh tồn.
Điều quan trọng là sau này mình tuyệt đối không được thể hiện tất cả thực lực ra, nhất định phải để đại trưởng lão Long tộc cảm thấy ông ta là con mèo, còn mình là con chuột, không coi mình ra gì, có suy nghĩ làm hại mình. Như vậy, mình mới có thể cho ông ta một đòn chí mạng vào thời khắc quan trọng.
Tuy như vậy mình sẽ chịu nhục, nhưng một người đàn ông muốn có được thiên hạ, thì buộc phải nhẫn chịu nỗi nhục mà đàn ông trong thiên hạ không thể nhẫn nhịn. Cái nhỏ không nhẫn nhịn được ắt sẽ hỏng việc lớn, nhất định phải nghĩ vì đại cục.
Trước đây mình không biết trung tâm của cả sự việc ở đâu, cảm thấy mơ hồ. Bây giờ đã có mục tiêu rõ ràng, áp lực rất lớn, nhưng không phải không có cơ hội thành công. Cơ hội, không phải đều dành cho những người có chuẩn bị sao.
Đại trưởng lão Long tộc nhìn có vẻ như trung tâm của cả sự việc, nhưng tất cả mọi chuyện đều xoay quanh nơi cất kho báu và những thứ bên trong đó! Đại trưởng lão Long tộc hao tâm tổn huyết nhẫn nhịn trăm năm, không phải cũng là vì kho báu đó sao.
Bây giờ mình so tốc độ với ông ta! Nhưng có những thứ không vội được, phải nắm bắt thời cơ. Đạo cao một tấc ma cao một trượng, tôi không tin ông trời sẽ tác thành cho một người tâm không ngay thẳng làm nhiều việc ác!
Khí thế của Đông Phương Hạ càng nghĩ càng mạnh, có lẽ là vì áp lực. Nhưng Đông Phương Hạ không biết rằng, lúc này ở một góc rẽ trong bóng tối, một bóng hình tuyệt đẹp cảm nhận thấy khí tức của anh, sắc mặt hơi thay đổi!
Lãnh Lạc vẫn chưa rời đi thực sự, mà trốn trong bóng tối quan sát Đông Phương Hạ! Vừa nãy lúc nhìn thấy Đông Phương Hạ đi về phía vách núi, lòng cô ấy liền run lên, tưởng rằng Đông Phương Hạ không chịu được áp lực muốn nhảy xuống! Đó là vực sâu hàng ngàn mét, nhảy xuống sẽ không còn cơ hội sống sót.