Cuộc thi đấu còn đang tiếp tục.
Cố Chính Tân vốn không để ý, Tô Khiết không thua, mặc dù mọi người bất ngờ cũng có thể chấp nhận được.
Lúc này Cố Chính Tân đã nghiêm túc, nhưng Tô Khiết vẫn chưa thua…
Ánh mắt mọi người nhìn Tô Khiết lập tức thay đổi, từ không thể tưởng tượng được đến khó tin.
Tô Khiết luôn nhìn bàn cờ rất nghiêm túc, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác nhẹ nhàng như mây gió, từ đầu đến cuối vẫn luôn thoải mái như vậy.
Mọi người từ từ phát hiện Cố Chính Tân có vẻ tốn không ít công sức, Cố Chính Tân có chút nóng nảy, nhưng Tô Khiết vẫn nhẹ nhàng thoải mái, không hề thay đổi.
Tô Khiết lại từ từ đi một bước, sắc mặt Cố Chính Tân lập tức thay đổi…
“Sao có thể được? Sao có thể được?” Cố Chính Tân nhìn bàn cờ, vẻ mặt khó tin, cậu ta không thể tin được mình lại thua một người phụ nữ không biết chơi cờ, hơn nữa cô còn là kẻ ngốc.
Sao có thể được?
Nhất định cậu ta đã tính sai ở đâu đó.
Lúc này sắc mặt của ông cụ Cố vô cùng khó coi, ông ta vốn làm cho Đường Ngôn Thuân mất mặt, kết quả ông cụ Nguyễn ngăn cản, ông ta vốn tức giận.
Hiện tại một con nhóc đáng chết như vậy lại đánh thắng Chính Tân sao? Ông cụ Cố nhìn Tô Khiết với ánh mắt hận không thể giết cô.
Gen nhà họ Cố không tốt lắm, đa số không quá thông minh, chỉ có Cố Chính Tân thông minh nhất lại còn được quán quân thế giới, đây là chuyện vô cùng tự hào.
Hôm nay nhà họ Cố tổ chức tiệc là muốn khoe khoang truyện này, nhưng không nghĩ tới Tô Khiết lại thắng Cố Chính Tân, một con nhóc nhỏ hơn Cố Chính Tân, hơn nữa nghe nói cô còn ngốc nghếch.
Sao ông cụ Cố có thể chịu đựng sỉ nhục như thế chứ?
Nhưng ông cụ Cố tức giận cũng không thể làm chuyện gì trước mặt mọi người.
Lúc này, mọi người đều sợ ngây người, nhất thời chưa lấy lại phục hồi.