Bất quá những cái này chỉ là kiếm chiêu, tuy trong đó ẩn chứa quy tắc đại đạo, nhưng chiêu số thật sự quá huyền diệu rồi, không có pháp quyết tu luyện mà nói, căn bản không thể luyện thành, hơn nữa mình giấu ở trong tường, ngay cả kiếm chiêu trên mặt tường cũng nhìn không thấy, kiếm pháp trong thông đạo cơ hồ đều là đối xứng, nhìn không tới bên này, chẳng khác nào học chiêu số chỉ học được một nửa, hơn nữa không có phương pháp tu luyện, đừng nói mình, cho dù thiên tài càng lợi hại hơn tới cũng không có khả năng lĩnh ngộ!
Điểm ấy, để cho Nhiếp Vân nhịn không được buồn bực một bả.
– Đây là Thông Thiên Kiếm Linh đại trận! Khó trách Thiên Nhãn nhìn không thấu…
Dọc theo vách tường thông đạo lặng lẽ vào trong, Nhiếp Vân liền chứng kiến toàn bộ thông đạo khu Thiên phẩm bị một đại trận che lấp, cái đại trận này mang theo một cổ linh tính đặc thù, tựa hồ trong đó ẩn chứa kiếm quang vô cùng vô tận.
Đan dược đạt đến mức tận cùng, sẽ có được linh tính, binh khí có linh tính, đại trận cũng vậy.
Đại trận cao minh có thể tự chủ hấp thu Thiên Địa linh khí tu luyện, thậm chí sinh ra linh trí đặc thù, che đậy các loại linh hồn nhìn quét, tự chủ đối kháng kẻ thù bên ngoài.
Bất quá loại trận pháp cao minh này nghe nói chỉ có thiên phú Trận Pháp Sư mới có thể bố trí, người bình thường ngay cả nghĩ cùng đừng nghĩ.
Trước mắt cái Thông Thiên Kiếm Linh đại trận này, là dùng Kiếm Linh của một thanh bảo kiếm chủ trì, tuy cũng có linh tính, lại không phải trận pháp chi linh chính tông, dù vậy, uy lực cũng rất lớn rồi, chỉ sợ đã có thể so với hộ tông đại trận bình thường.
May mắn đại trận chỉ ở trong thông đạo, không có lan tràn đến trong vách tường, cũng không có lan tràn đến cuối thông đạo, nếu không, cho dù thiên phú Địa Hành sư của Nhiếp Vân tấn cấp, cũng không cách nào thuận lợi đi về phía trước.
Xì xì xì!
Ngay thời điểm Nhiếp Vân có chút cảm khái, cuối thông đạo đột nhiên truyền đến khí minh dồn dập, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy lúc này Ứng Long đang quỳ gối ở trước một tượng đá cự đại, hai mắt đỏ thẫm nhận lấy khảo nghiệm nào đó.
tượng đá không biết là Thạch Đầu gì điêu khắc thành, hàm súc thú vị mười phần, tuy là tử vật, lại mang theo một cổ kiếm khí lăng lệ ác liệt, để cho người kính nể, tượng đá điêu khắc là một lão giả uy vũ, một tay đè chặt chuôi kiếm, ngón tay xéo xuống, mang theo hàm ý chiến thiên chiến địa, khí thế phi phàm.
– Này chẳng lẽ là tổ sư Kiếm Thần Tông, Kiếm Đạo sư bài danh thứ mười bảy, quả nhiên lợi hại…
Nhìn thoáng qua, trong nội tâm Nhiếp Vân thì thào nói, cảm thấy trên người nhiệt huyết sôi trào, có cảm giác muốn cúi đầu cúng bái.
Một tượng đá đã lợi hại như thế, thật không biết vị tổ sư kiếm đạo này khi còn sống có thực lực như thế nào.
– Chịu đựng, đạt được quán quân, cũng không phải nói ngươi có thể trực tiếp đạt được kiếm đạo chi khí, còn phải đạt được kiếm đạo chi khí tán thành mới được, nếu như hiện tại không kiên trì nổi thất bại trong gang tấc, như vậy tất cả cố gắng lúc trước sẽ tan thành mây khói!
Thời điểm Nhiếp Vân rung động, Vân Huyên tông chủ sau lưng Ứng Long không xa cau may suy nghĩ và hừ nhẹ một tiếng.
Đạt được quán quân Kiếm Thần thí luyện, không có khả năng cho ngươi ta trực tiếp cảm ngộ kiếm đạo chi khí, nhất định phải đạt được kiếm đạo chi khí tán thành mới được, nếu không không thể sinh ra hiệu quả với đối phương, đây cũng là quy định của khai phái tổ sư đưa ra.
– Dĩ vãng quán quân đều là tuyệt thế thiên tài, dùng không tới một ngày đã có thể được kiếm đạo chi khí tán thành, ngươi vậy mà nhiều ngày như vậy cũng không có lĩnh ngộ… Thật đúng là cú bản!
Nhìn xem Ứng Long chậm chạp không có động tĩnh, sắc mặt Vân Huyên biến thành khó coi.
Dĩ vãng quán quân đều là thiên tài chân chính trổ hết tài năng, không cần thời gian bao lâu đã đạt được kiếm đạo chi khí tán thành, mà Ứng Long nhiều ngày như vậy vẫn không làm được, thật không biết ngày đó Kiếm Thần điện làm quyết định có chính xác hay là sai lầm!
Nếu như lần này quán quân Kiếm Thần thí luyện không chiếm được kiếm đạo chi khí tán thành, đây có lẽ là lần đầu tiên từ xưa tới nay.&