Tô Vũ Đình thản nhiên cười:
– Lúc nên chấm dứt, tự nhiên sẽ chấm dứt!
Hắn nói đến đây liền không nói nữa, chậm rãi rời đại sảnh, chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn màn trời.
Gió tuyết ngừng lại.
Lập tức, ánh mắt nhìn về phía Tây Bắc.
Phía kinh thành, hết thảy thuận lợi như kế hoạch định ra, hiện giờ hắn cần chờ đợi chính là tin tức bên Tây Bắc kia tới nhanh.
…
…
Hàn Mạc đương nhiên không biết trong một đêm thành Yến Kinh đã rơi vào bàn tay Tô Vũ Đình, hiện giờ hắn đã gần kiệt sức, tuy rằng gió lạnh gào thét nhưng hắn lại cảm thấy trên da thịt mình đều là mồ hôi.
Người đang giữa sườn núi, nhưng khí lực đã hao tổn bảy thành.
Sau khi lên núi, mỗi bước chân của hắn đều phải thật cẩn thận, càng lên cao, mới biết được lên núi khó khăn và hiểm trở còn gian nan hơn mình dự tính, nếu không có móc sắt trong tay, chỉ sợ mình đã sớm xuất hiện ngoài ý muốn.
Mà lúc này, hắn rốt cuộc hiểu hơn một chút sự tinh diệu của “Khí kinh”, Bạch Dạ Lang truyền thụ phương pháp vận khí này, quả nhiên là rất huyền diệu.
Gió lạnh điên cuồng gào thét, hao tổn rất nhiều thể lực, nếu không phải “Khí kinh”, người bình thường căn bản không thể hít thở thuận lợi, mà “Khí kinh” khiến mạch máu của mình lưu thông thuận lợi, hơn nữa lồng ngực thở cũng không đình trệ, tuy rằng vị trí ở hoàn cảnh ác liệt, nhưng bởi vì “Khí kinh” mà có thể hô hấp rất thuận lợi, suy nghĩ vẫn duy trì thanh tỉnh.
Móc sắt tay trái hắn cắm vào trong vách đá, ổn định thân thể, tay phải tháo túi rượu trên lưng xuống uống hai ngụm, rượu là tinh hoa của lương thực, bổ sung thể lực, lập tức ngửng đầu nhìn phía trên, ngọn núi kia vẫn ở trong mây mù như cũ, thở dài, không do dự tiếp tục leo lên phía trên. Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
…
Đỉnh Thiên Nhai.
Một tên tuyệt mệnh, lại khiến Tư Mã Kình Thiên rơi vào tuyệt vọng, giờ phút này, bởi vì tuyệt vọng mà hắn vô cùng điên cuồng.
Tư Mã Kình Thiên lên đỉnh, đương nhiên sẽ không thể không để lại đường lui.
Hắn biết rõ đỉnh Thiên Nhai có hai đại danh tướng Tiêu Hoài Ngọc và Thương Chung Ly, như nào không phòng bị đây là cạm bẫy của hai người Thương Chung Ly, hắn đương nhiên phải phòng bị gặp cảnh Thương Chung Ly và Tiêu Hoài Ngọc liên kết tấn công.
Một khi hai người này thật sự liên kết tấn công, tuy rằng Tư Mã Kình Thiên hắn rất tự tin nhưng cũng thừa nhận tuyệt đối không phải là đối thủ của hai danh tướng tuyệt thế.
Cho nên hắn đã sớm cất giấu một tên này.
Giống như hắn lo lắng, lúc này thật sự gặp phải Tiêu Hoài Ngọc và Thương Chung Ly liên kết tấn công, mà sát chiêu hắn mai phục giờ phút này cũng phát ra một tên trí mạng.
Nhưng mục tiêu một tên này, lại ngoài dự kiến của hắn.
Hắn toàn lực tấn công Thương Chung Ly, không ứng phó Tiêu Hoài Ngọc, đạo lý rất đơn giản, bởi vì hắn biết, một tên kinh thiên sẽ bắn về phía Tiêu Hoài Ngọc ở thời khắc nguy hiểm nhất.
Đối với một tên này hắn rất tin tưởng, biết chỉ cần một tên này bắn về phía Tiêu Hoài Ngọc, Tiêu Hoài Ngọc dù không trúng cũng tuyệt đối không dám tiếp tục tấn công mình, Tiêu Hoài Ngọc nhất định phải đối phó một tên bất ngờ.
Nhưng lúc này, tên đã bắn, mà mục tiêu cũng không phải Tiêu Hoài Ngọc.
Mục tiêu là Thương Chung Ly!
…
Từ sau cây tùng cổ kia, một mũi tên nhọn như sao băng, mang theo thế sét đánh, không lưu tình chút nào bắn về phía Thương Chung Ly.
Thương Chung Ly tóc bạc tung bay, chịu đựng kình khí của Tư Mã Kình Thiên công kích, toàn bộ thân thể đông cứng lại như tảng đá, một tên này hắn căn bản không có biện pháp né tránh.
Sắc mặt Tiêu Hoài Ngọc lạnh lùng, chưởng đao của hắn không có lực cản, đánh thẳng vào ngực Tư Mã Kình Thiên.
Hắn ra tay rất nặng.
Đối mặt với cao thủ võ đạo đỉnh phong như Tư Mã Kình Thiên, hắn phải đối phó toàn lực, tuyệt đối không cho Tư Mã Kình Thiên cơ hội xoay xở.
Chưởng đao giống như gió cát hoang mạc, mang theo ý tứ sâu sa nào đó, vô cùng dũng mãnh đánh vào ngực của Tư Mã Kình Thiên, tiến vào bên trong.
Giờ phút này, giáp ngực “rắc” một tiếng vỡ thành bốn năm mảnh, giống như trái tim Tư Mã Kình Thiên, vỡ vụn!
Tư Mã Kình Thiên vị chiến tướng này trong nháy mắt ý thức được mình bị người nào đó bán đứng, đối mặt với thế công kiên quyết của Tiêu Hoài Ngọc, hắn làm ra lựa chọn quỷ dị.
Hắn dùng tu vi suốt đời, trong nháy mắt chưởng đao của Tiêu Hoài Ngọc chạm vào giáp ngực của mình, cưỡng ép thu khí.
Đây là một chiêu tuyệt mệnh.
Cưỡng ép thu khí, đó là thu hồi kình khí trong cơ thể tản ra trong nháy mắt, phương pháp thu khí nháy mắt này, người luyện võ bình thường căn bản không thể làm được, dù là kẻ luyện võ tuyệt đỉnh, cũng chưa chắc có thể làm được.
Nhưng Tư Mã Kình Thiên có thể làm được.
Điều này có liên quan tới phương pháp luyện khí của hắn, là thu khí nghịch thiên, tuy rằng có thể làm được, nhưng lại là một chiêu tuyệt mệnh.
Khí trong cơ thể thúc dục ra ngoài chưa ngừng, mạnh mẽ nghịch thiên thu khí, kết quả là Tư Mã Kình Thiên phải chịu đựng hai kình khí tấn công nhau, hai kình khí một thu một tiến, vốn đều là kình khí trong cơ thể Tư Mã Kình Thiên, nhưng trong nháy mắt này, lại thành hai kình khí bài xích lẫn nhau, hai kình khí va chạm kích liệt sinh ra lực phá hoại, trong giây lát có thể phá hủy toàn bộ lục phủ ngũ tạng Tư Mã Kình Thiên.
Nhưng trong nháy mắt phá hủy bản thân, Tư Mã Kình Thiên hình thành một kình khí khủng bố, thân thể này trong nháy mắt tràn đầy lực phá hoại.
Chưởng đao của Tiêu Hoài Ngọc đánh lên ngực Tư Mã Kình Thiên, giáp ngực võ vụn, kình khí cuốn lên, giáp ngực của Tư Mã Kình Thiên vỡ vụn bắn ra ngoài giống như mảnh bom, lộ ra bộ ngực ngăm đen.
Chưởng đao xâm nhập ngực, ngực Tư Mã Kình Thiên xuất hiện một lỗ máu khủng bố.