Anh kéo người đàn ông che mắt, kéo tên đó khỏi vị trí ghế lái, tiện đà lập tức nhảy lên xe, phóng tới Duyệt Nhan Quốc Tế.
“Mau, lập tức sắp xếp người lên hai xe đi theo tổng giám đốc Lâm!” Từ Thiên hô lên.
Nhưng tốc độ của xe Lâm Dương thật sự quá nhanh, nhanh như điện chớp.
Chưa tới mười phút đã tới dưới lầu Duyệt Nhan Quốc Tế rôi…
Kỳ thật Lâm Dương đã sắp xếp nhân thủ chung quanh Duyệt Nhan Quốc Tế từ lâu rồi, đều là người của Cung Hỉ Vân.
Bọn họ bảo vệ bốn phương tám hướng của Duyệt Nhan Quốc Tế, giám sát hai mươi tư giờ, dày đặc như nêm cối.
Hẽ là chung quanh xuất hiện người lạ, những người này bị chặn lại trước, nghiêm túc kiểm tra.
Chi dù người nọ là ai, đang làm gì!
Một khi phát hiện là người do Yến Kinh phái tới, sẽ xử lý trước.
Chỉ là… Cách làm này còn lâu mới đủ.
Nếu là lực lượng của Yến Kinh, thì không thể khinh thường.
Lâm Dương dẫm chân ga, ô tô phóng đi như bão táp.
Ở con đường gần tới Duyệt Nhan Quốc Tế, đột nhiên hai chiếc xe buýt phóng ra, chắn ngang con đường, muốn cản đường.
Kia đúng là người của Cung Hỉ Vân.
“Tắt cả tránh ra cho tôi!” Lâm Dương ló đầu ra nói.
“Là tổng giám đốc Lâm!”
“Lui xe ra!”
Người bên cạnh vội hô lên.
Xe buýt lập tức lui ra các hướng.
Ô tô của Lâm Dương chạy như bay qua, phanh gấp một cái ngừng ở dưới lầu Duyệt Nhan Quốc Tế.
Đầy cửa lao ra, xông vào tòa nhà.
*AI”
Khi Lâm Dương vừa mới ra khỏi thang máy, một tiếng thét chói tai đột nhiên từ trong phòng Tô Nhan truyền ra.