Khi nhìn thấy con mình, cha mẹ Lý Tiến Hỉ cũng phấn khích phất tay. Đã nửa năm rồi, hắn chưa được gặp cha mẹ mình, Lý Tấn Hỉ thật sự không dám nghĩ hắn sẽ gặp lại họ trong hoàn cảnh như vậy. Hắn chỉ có thể liều mạng phất tay với cha mẹ, xe lửa lao qua như tên bắn, đôi bên chỉ gặp mặt thoáng qua, nhưng một khoảnh khắc đó lại bao hàm rất nhiều, rất nhiều điều…
Lý Tấn Hỉ cũng cầm không được nước mắt, hắn biết rõ không chỉ cha mẹ, mà tất cả mọi người của đất nước này đều đang dõi mắt theo hắn. Hắn không thể thất bại…
Nước Hoa Hạ, thành Thiên Khải.
Đa Đoạt dùng tốc độ nhanh nhất chạy về thành Thiên Khải, bởi vì mỗi một sự kiện mà ba bức mật hàm kia nhắc đến đều không phải việc nhỏ. Chắc chắn hoàng thượng cần ông ta hỗ trợ xử lý.
Lúc này, ở cổng phủ tướng quân có hơn mười tên Hắc Kỳ Quân trấn thủ. Đa Đoạt dẫn theo An Na cùng Khắc Đa và hơn mười người hầu đi vào phủ, vừa vào cửa, ông ta phát hiện trong phủ có hơn trăm tên thủ vệ tuần tra.
“Sao lại nhiều người như vậy?”
“Tướng quân, đây là ý của hoàng thượng. Phía Thiên Võng đã tra ra được, trong thành Thiên Khải có không ít thích khách muốn ám sát ngài, cho nên làm vậy cũng vì để phòng ngừa vạn nhất”.
“Hả… đám… khốn kiếp không sợ chết kia còn dám đến thành Thiên Khải hả? Đúng là chán sống mà!”
“Phía Thiên Võng chặn được mật hàm của mấy tổ chức thích khách kia, những sát thủ trà trộn vào thành biết rõ không thể ra tay, nên đã tìm mua thích khách khắp nơi, muốn nhờ bọn họ ra tay thay”.
“Hừ, một lũ si tâm vọng tưởng, chỉ bằng chúng mà cũng đòi giết ta à? Lệnh cho bên dưới không cần khẩn trương, chỉ cần đám người kia dám đến, ta sẽ tự tay giết bọn họ”.
“Tướng quân, thân phận của ngài tôn quý, mọi sự vẫn nên cẩn thận thì hơn…”
“Được rồi, vậy thì tùy các ngươi…”
Nói xong, Đa Đoạt liền dẫn theo An Na và Khắc Đa vào sảnh trong.
“Con trai, sau này con ở lại đây, có được không?”