Cô lau tay đi ra thấy một số xa lạ gọi tới, Cố Lan San lập tức nghe máy.
“A lô xin chào, tôi là Cố Lan San.”
“Cô Cố, xin chào.” Giọng nói trong điện thoại rất quen thuộc, Cố Lan San chỉ nghe một câu liền biết là Tô Kiều Kiều, cô chớp mắt muốn trực tiếp cúp máy, vào lúc này giọng Tô Kiều Kiều lại truyền tới nói: “Tôi biết cô không muốn nhận điện thoại của tôi, nhưng mà bây giờ Hàn Thành Trì vì cô mà sắp bị Thịnh Thế đánh chết!”
……
Thịnh Thế nhìn Hàn Thành Trì nằm thoi thóp trên mặt đất trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, anh đi tới trước mặt Hàn Thành Trì mắt nhìn xuống mặt Hàn Thành Trì, nâng chân lên giẫm lên lồng ngực anh ta.
Hàn Thành Trì không chịu nổi lực đạo của Thịnh Thế ho khan một trận, sắc mặt Thịnh Thế không thay đổi, vẫn duy trì tư thế đó, chỉ vươn tay lượm một chân ghế bị gãy, một bên đầu gãy sắc nhọn dư dao găm, Thịnh Thế cầm nó trong tay xoay một vòng, sau đó để phía đầu sắc nhọn kia nhắm ngay vào ngực Hàn Thành Trì.
Ánh mắt Thịnh Thế đỏ như máu như mất cả lý trí, giống kẻ điên không hơn không kém, ha hả cười lạnh rồi giơ tay nhắm thẳng tắp xuống phía dưới.
“Ầm,” cửa phòng làm việc bị người ta đẩy từ bên ngoài ra, Cố Lan San đi giày cao gót mặt trắng bệch đi vào, thấy hình ảnh như vậy chẳng suy nghĩ gì liền bật thốt lên: “Dừng tay!”
Thịnh Thế ngừng động tác chậm rãi quay đầu.
Lúc Hàn Thành Trì nghe thấy giọng nói này cũng hơi nghiêng đầu mở mắt ra.
Cố Lan San nhìn phòng làm việc hỗn loạn sách rơi đầy đất, hộc tủ đổ ập xuống, máy tính rơi trên mặt đất, ngổn ngang lộn xộn hơi chán ghét cau mày, cô không đi vào bên trong chỉ đứng ở cửa nhìn Thịnh Thế đang ở phía trong lên tiếng: “Nhị Thập, đi ra.”
Tay Thịnh Thế nắm chân ghế siết chặt lại, không có ý thả xuống.
“Nhị Thập, đi ra!” Giọng Cố Lan San mềm mại hơn mấy phần: “Nhị Thập, vì anh ta không đáng để mình dây vào, nghe em đi ra ngoài, chúng ta về nhà.”