Lúc ăn cơm, hai bên cách vách đều đang thảo luận về một anh chàng đẹp trai vừa mới đến phòng kế hoạch.
Dáng vẻ chính chắn, nhã nhặn, đẹp trai hơn người.
Bạch Thư Hân còn đang tò mò người đó là ai thì đồng nghiệp bên cạnh chọc cánh tay cô ta, chỉ ở phía trước: “Mau nhìn kìa, trai đẹp tới, chính là anh ấy!”
Bạch Thư Hân ngước mắt nhìn, cô ta không ngờ người đó là Ôn Mạc Ngôn nên nhíu chặt mày.
Vừa nhớ anh ấy mang vận xui là cô ta tranh thủ chuồn trước.
“Tôi ăn xong rồi, mọi người cứ dùng bữa tiếp nhé…”
Cô cúi đầu bưng suất cơm muốn rời đi, hi vọng Ôn Mạc Ngôn sẽ không phát hiện ra cô ta.
Không ngờ Ôn Mạc Ngôn là tìm cô ta, trông thấy cô ta sắp rời đi nên cũng tăng tốc độ đi đến.
Nhưng anh ấy bị trượt chân, thế là theo quán tính, anh ấy đẩy người phía trước ngã xuống.
Bạch Thư Hân lại trở thành đệm lưng cho người ta thêm một lần nữa.
“Mẹ nó.”
Khoảnh khắc Bạch Thư Hân ngã xuống, cô ta chỉ kịp thốt ra hai từ này.
Cái mông đập mạnh xuống đất đau muốn chết.
Ôn Mạc Ngôn nằm trên người Bạch Thư Hân, tay.. đặt trên ngực cô ta.
Anh thấy vậy liền hoảng hốt, anh nhanh chóng bỏ tay ra rồi chống tay ngồi dậy.
“Cái kia… Anh xin lỗi. em có sao không? Anh kéo em dậy..”
Ôn Mạc Ngôn muốn đỡ Bạch Thư Hân đứng dậy nhưng cô ta nhanh chóng từ chối.
“Cái kia… Em cảm thấy bát tự của chúng ta không hợp, số mệnh tương khắc cho nên chúng ta nên hạn chế tiếp xúc. Anh đi phòng kế hoạch của anh, em ở phòng tài vụ của em, hai bên nước sông không phạm nước giếng.”