Trong bữa ăn, Mễ Thanh và Lâm Ngữ Lam nói về những chuyện thú vị chung quanh mình. Mễ Thanh phát hiện Lâm Ngữ Lam nói về rất nhiều chuyện, nhưng không hề nhắc tới Trương Thác.
“Ngữ Lam, có phải cậu với Trương Thác cãi nhau không?” Mễ Thanh nhìn qua nhìn lại giữa Lâm Ngữ Lam và Trương Thác.
“Không phải” Lâm Ngữ Lam xấu hổ đáp.
“Trương Thác, anh chọc giận Ngữ Lam hả?” Thấy Lâm Ngữ Lam không trả lời, Mễ Thanh lại nhìn Trương Thác.
Trương Thác gật đầu rồi lại lắc đầu, anh cũng không rõ mình đắc tội Lâm Ngữ Lam ở chỗ nào.
Mễ Thanh quái dị nhìn hai người, không nói gì.
“Mễ Thanh, hình như phòng yến tiệc này không hề mở ra cho người ngoài cơ mà” Bốn người đang hưởng thụ tiệc tối thì một giọng nói không hài hòa vang lên. Một người đàn ông nước Pháp bảnh bao, cao 1m80, vóc dáng như người mẫu bước vào sảnh yến tiệc, nói tiếng Đại Nam không thành thạo.
Thấy người đàn ông này, sắc mặt Mễ Thanh đen sì, nói: “lan, tôi chiêu đãi bạn bè của tôi, hình như chưa tới lượt anh lên tiếng đâu”
“Ôi chúa ơi, Mễ yêu dấu của tôi, chẳng lẽ cô đã quên phòng yến tiệc này chỉ có hoàng gia mới được sử dụng hay sao?” lan nói.
Mễ Thanh nhíu mày. Đúng là phòng yến tiệc này chỉ có hoàng gia mới được quyền sử dụng, nhưng trong hoàng gia thì sớm có quy định bất thành văn, kể cả lúc bạn bè của lan tới đây cũng sẽ chiêu đãi ở nơi này. Quản gia hoàng thất cũng đã nói với họ rằng nếu có bạn bè tới thăm, chỉ cần phòng yến tiệc này bỏ trống thì mọi người đều có thể sử dụng. Bây giờ lan lại nói như vậy, hiển nhiên là muốn gây chuyện.
Còn lý do lan muốn gây chuyện thì Mễ Thanh biết rõ. Sư phụ của cô sắp rời đi, lúc đó sẽ chọn một người đảm nhiệm vị trí bếp trưởng trong đám Mễ Thanh. Có thể nói không ai làm việc ở sau bếp hoàng gia mà không thèm thuồng vị trí này. Mọi người đều muốn tranh thủ.
Lúc trước, lan là người có cơ hội trở thành ứng cử viên nhất. Song khi Mễ Thanh đi Đại Nam một chuyến trở về thì tay nghề nấu ăn của cô đột nhiên tăng mạnh, kể cả cách giải thích một số món ăn thượng hạng cũng khiến sư phụ khen ngợi không thôi. Điều này khiến lan cảm nhận được sự đe dọa rất lớn. Cho nên gần đây lan luôn nghĩ mọi cách gây chuyện của Mễ Thanh. Chuyện hôm nay đối với lan chính là cơ hội. Chỉ cần anh ta xử lý tốt chuyện này, một khi mượn cớ này làm to chuyện thì chắc chăn sẽ thành công bôi nhọ Mễ Thanh.
Mễ Thanh nhìn lan nói: “lan, tôi biết anh có ý gì”
“Tôi thì có ý gì đâu hả Mễ?” lan cười nói: “Chẳng qua tôi nghe nói có người tự tiện sử dụng phòng yến tiệc, cho nên mới tới đây xem thử”
Lan đưa mắt nhìn lướt qua Lâm Ngữ Lam, Trương Thác và Tô My. Khi nhìn Tô My, lan bỗng kêu to: “Người đâu, bắt chúng lại, không được cho ai rời đi!”