La Sĩ Tín một mực nhìn sang hai mắt Đậu Hồng Tuyến, thấy nàng phi thường kích động, liền hòi: “Nàng sợ ta biến mất không thấy?”
Đậu Hồng Tuyển chăm chú gật đầu, “Thiệp thật rất sợ!”
La Sĩ Tín mặc dù vào cuối thu, nhưng trong lòng vẫn ấm áp, vui vẻ nói, “Sự tình hỏm nay như thế nào?” Nghe Đậu Hồng Tuyến đem sự việc hôm nay nói lại một lằn, La Sĩ Tín cảm khái nói: “Khương Dương là trang hán tủ”.
“Sĩ Tín, chàng nói tầiệp đã làm sai sao?” Đậu Hồng Tuyến như có mất mát.
La Sĩ Tín cau mày nói: “Chuyện cho tới hiện tại, cũng nói không ra ai đúng ai sai”.
Đậu Hồng Tuyến cười khổ nói: “Thiệp hiện tại, quả thực không biết như thế nào cho phải. Đầu nhập vào Đông Đô, cũng là đánh cuộc. Lý Uyên mặc dù một mực không có cùng chúng ta chính diện giao thù, nhưng Lý Uyên, Lý Kiến Thành, vẫn lừa gạt cha. Thiếp hiểu rằng cha mặc dù không nói, nhưng rất hận bọn họ, Lý Uyên một mực cao cao tại thượng, xem thường cha, thiệp nghĩ cho dù cha khi còn sống, cũng thà rẳng chết, cũng sẽ không đầu nhập vào Lý Đường”.
“CÓ lẽ nàng nói đúng” La Sĩ Tín cũng không thể làm gì khác ngoài nói như vậy.
Đậu Hồng Tuyển lắc đầu nói: “Thiệp chỉ hy vọng mình làm là đúng. Chúng ta tuy cùng quân Tây Lương giao chiến đã lâu. nhung cha đã chết, tất cả trờ ngại cũng không có, chỉ cần Tây Lương vương chịu tiệp nhận quân Hà Bắc, ta và chàng đi xa tha hương thi có thể thế nào? Ta rất xin lỗi Khương Tướng quân, đã làm cho người thương tâm, nhung Khương Tướng quân không đi. chúng ta sẽ không thể hàng”.
“Cho nên nàng tình nguyện chịu hắn hiểu lầm?”
Đậu Hồng Tuyển thờ dài, “Thiệp còn lựa chọn nào khác không?”
La Sĩ Tín nói: “Đã như vậy, nghĩ nhiều cũng vô dụng. Hồng Tuyển, ta vẫn cảm thấy, nàng lưu lại kế mẫu cùng Tào Đán là họa hại!”
Đậu Hồng Tuyển trầm mặc thật lâu, “Thiệp không thể hạ thủ”.
La Sĩ Tín không có khuyên nữa, dù sao cũng là đi con đường khác nhau, muốn giết kế mẫu cùng cữu cữu, cái này đối với người khác mà thấy, cũng là chuyện kinh thế hài tục. Nhớ tới một chuyện, La Sĩ Tín nói: “Hồng tuyến, quàn Lý Đường nếu như theo Tín Đô đánh vào, Lưu tướng quân tại đã Thủy nhất định hai mặt thụ địch”.
Đậu Hồng Tuyển bất đắc dĩ nói: “Trước mắt quân Hà Bắc tổn binh hao tướng, sớm không bằng trước. Binh lực còn lại, tạm thòi chi có thể ờ đã Thủy kháng cự, lại không thể chia ra kháng cự”.
“Không biết Lưu tướng quân có thể chống đỡ hay không? Không bằng ta đi giúp tay?” La SĩTínnói: “QuânTây Lương chưa chắc đã có thểđếnviện binh”.
Đậu Hồng Tuyển khẽ cau mày lại, “Chàng nói Tiêu Bố Y sẽ không giúp chúng ta?”
La Sĩ Tín thật lâu mới nói: “Hắn là loại người này. chỉ cầu lớn nhất ích lợi, mà thà rằng tổn thất một nhóm người. Theo hắn mấy lần đối kháng Hà Bắc. bò mặc Trường Nhạc vương đi công dân chúng các quận huyện có thể thấy được, hắn so với chúng ta biết đạo ứng biến hơn, cũng thông minh hơn rất nhiều”.
Đậu Hồng Tuyến nhịn không được run rẩy, “Cho nên hắn sẽ trơ mắt xem ra chúng ta đi chịu chết? Ngưai cho rằng Tống ChínhBổn không cách nào thuyết phục hắn xuất binh?”
La Sĩ Tín nắm chặt nắm tay. trong mắt có thắm thiết bi ai, “Bời vì họ là dao thớt, ta là tÌLỊt cá. hắn làm như thế nào, căn bản sẽ không bởi vi chúng ta”.
Đậu Hồng Tuyến mới có hy vọng, thoáng quà lại rơi vào trong tuyệt vọng, toàn thân lạnh như băng, nàng mới phát hiện, thi ra chính mình một mực suy nghĩ rất khờ dại.
“Khương Dương đã đi, ta đi đã Thủy tiợ giúp Lưu tướng quân. Như vậy mà nói, Đông Đô có thể tiệp nhận quân Hà Bắc” La Sĩ Tín chậm rãi đứng lẻn. “Hồng Tuyến, rất nhiều chuyện chúng ta cũng không có cách nào, ta hiện tại chuyện duy nhất có thể làm. chính là cùng Lưu tướng quân sóng vai kháng địch, tận một phần khí lực. Chuyện còn lại. chỉ có thể dựa vào nàng. Nàng cũng biết, ta đối với chuyện đầu hàng cũng không có bao nhiêu khả năng”.
Hắn muốn đi về phía cừa phòng. Đậu Hồng Tuyến lại xông đến. nhào vào trong lòng ngực của hắn, bi thưong nói: “Sĩ Tín, chàng còn có thiếp!”
La Sĩ Tín cố gượng ra nụ cười, “Hồng Tuyến, ta biết! Ta nói chỉ là tình huống xấu nhất, có lẽ bời vì ta vốn chính là một người bi quan. Sau khi dàn xếp tốt quân Hà Bắc. chúng ta… cùng đi thảo nguyên?”
Đậu Hồng Tuyến tâm loạn như ma, gật đầu nói:”Hảo, chàng bảo trọng, chờ tin tức cùa thiếp”.
La Sĩ Tín ngóng nhìn Đậu Hồng Tuyển, giống như là muốn đem cô gái trong lòng hắn, ghi tạc vào trong xương cốt
“Nàng cũng bảo trọng, Tào Đán, Đậu thị tuy không có võ, nhưng chỉ sợ chó gấp cũng nhảy tường. Ta vẫn cảm thấy bọn họ sẽ không đơn giản như vậy mà buông tha..Tự giễu cười cười, La Sĩ Tín nói: “Nàng quá nùa lại cho ta có lòng nghi ngờ”.
Đậu Hồng Tuyển hai mắt rưng rưng, liên tục lắc đầu. “Không có, chàng là suy nghĩ nhiều, là thiệp trước kia không hiểu chàng! Sĩ Tín. chàng yên tâm, bên cạnh thiếp còn có Nương từ quân, đối phó bọn họ không là vắn đề”.
La Sĩ Tín nhìn qua cừa sổ, nhìn về phía mưa tí tách, đập vào khung cùa sổ cô tịc, suy nghĩ thật lâu, “Lý Huyền Bá sẽ không để ý tới những nhân vật nhỗ như chúng ta, thậm chí có thể cũng không ờ tại Hà Bắc. Nàng cẩn thận ứng đối, hẳn là không ngại. Hồng Tuyến… chúng ta rất nhanh sẽ gặp mặt, có đúng không?”
Đậu Hồng Tuyến liên tục gật đầu, La Sĩ Tín chậm rãi đẩy cùa ra, đi vào trong mưa. Đậu Hồng Tuyển kinh ngạc một lát, cấp tốc lao ra cùa phòng, chỉ thấy… đèm đen như mực. mưa thê lương.
Gió thổi qua, mưa đã như hạt đậu rắc xuống. Đậu Hồng Tuyến chỉ muốn hò một câu, “Sĩ Tín, chúng ta cùng đi. mặc kệ tất cả, lập tức đi!” xem tại TruyenFull.vn
Nhưng lời nói đến bên miệng, lại nghẹn ngào khó nói…
***
Gió mạnh, mưa to. Tống Chính Bổn, Cao Thạch Khai cùng Liêu Phong ba người đã rời Nhạc Thọ, nhằm hướng nam đã đi được hợn mười dặm.
Địa thế gập ghềnh, lôi điện xẹt qua, ba người mặc dù đều là nóng lòng chạy đi. nhung thấy được sắm sét đánh xuống, khắp nơi chợt sáng chợt tối, trong lòng cũng kinh hãi.
Trời không được tốt, Tống chính Bổn chỉ có thể trong lòng than thở. Mưa đổ ập xuống, trên người tuy có áo tơi. nhưng cả người vẫn ướt đẫm rùng mình, trong lúc nhất thời có chút do dự.
Liêu Phong nói: “Chúng ta mặc dù gấp, nhưng ông tròi đui mù, cứ tiệp tục như vậy, chúng ta miễn cường chịu đựng được, chỉ sợ Tống đại nhân chịu không được đến Lê Dương”.
Cao Thạch Khai là hán từ trầm ổn, lúc này mới tỉnh ngộ nói: “Vậy chỉ có cách tránh mưa rồi nói sau”.
Tống Chính Bổn bất đắc dĩ, nhìn quanh mọi nơi, trông thấy xa xa bên đường có tòa miếu đổ nát, lâu năm thiểu tu sùa, đã sớm rách tả toi, như nhung miễn cường đụt mưa cũng được, hô lên một tiếng, ba người phi tới đó.
Giữa không trung lại là một đạo sét đánh xuống, xé rách màn đèm lạnh lẽo, chiếu lên khuôn mặt ba người, xanh lờ mờ có chút làm cho người ta sợ hãi…