Cố Cố vừa mới uống sữa xong, còn mang theo mùi sữa nhẹ nhàng.
“Cố Cố cũng rất thích Tâm Tâm, sau này Cố Cố sẽ hôn như vậy có được không?”
Gò má vừa mới giảm nhiệt độ của Hứa Minh Tâm lại bừng cháy lần nữa.
Trời!
Cô bé đáng yêu này lại trêu chọc người khác như vậy.
Cô bị một cô nhóc trêu đùa rồi!
“Cố Cố đi ngủ sớm đi, sáng sớm mai dì nấu đồ ăn ngon cho con.”
“Được ạ, ngủ ngon.”
Cố Cố chui vào ổ chăn.
Hứa Minh Tâm võ nhẹ sau lưng bé, chờ đến khi cô bé ngủ rồi, cô cũng mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Cố Gia Huy kết thúc công việc quay trở lại thì thấy hai người đã ôm nhau ngủ rồi, hình ảnh đó ấm áp vô cùng.
Anh bước lên đắp chăn lại cho hai người, nhếch môi cười ấm.
Đây là hai người mà anh phải bảo Ngày hôm sau, Ôn Ngụy Phong tới công ty nhưng hơi chậm một chút.
Anh bất ngờ gặp được Bạch Thư Hân cũng tới trễ như mình.
“Hay quá, tình cờ.. “
Ôn Ngụy Phong tiến lên bắt chuyện, trong lòng cố gắng tìm từ, nhưng nhẩm đi nhẩm lại không biết bao nhiêu lần đến thuộc lòng lòng.
Vậy mà lời vừa ra khỏi miệng, chỉ ba chữ ngắn ngửi lại lắp ba lắp bắp chẳng thành câu.
Trước đây nói chuyện với con gái, anh cũng không nói lắp đến mức ấy, nhưng không biết tại sao, nói chuyện với Bạch Thư Hân anh lại không bình thường như vậy.
“Sao anh lại ở đây?”
“Tôi… tôi thực tập ở đây, cô cũng làm… ở công ty này sao? Làm ở… bộ phận nào?”
Bạch Thư Hân nghe anh ta nói thì lại thấy kích động muốn quật ngã người này.
Một câu mà anh đã có thể nói hết một phút liền… không xong rồi, cô sắp trễ giờ làm rồi, tới trễ là không đạt chuyên cần đấy!
