Đường Quả đang ngồi nghỉ ngơi trong tiệm đồ cổ, nghe hệ thống nói thế cũng chẳng có phản ứng gì.
“Cái này, còn cái này nữa, lấy hết cho ta.”
“Sớm nghe tiếng hàng hóa của Nam Thục rất tinh xảo, nay vừa nhìn đã thấy quả nhiên không phải tầm thường.”
Nhà giàu mới nổi.
Hệ thống bật ra câu này đầu tiên, hơn nữa còn không phải người Nam Thục. Chắc là công tử quý tộc nước nào đấy đến đây du ngoạn, hoặc cũng có thể là thương nhân.
“Chưởng quầy, ở đây có mua ngọc thạch không?”
=====
Chương 12 (1136):
“Xin hỏi công tử là ngọc thạch gì ạ?”
“Nguyên thạch mới được khai thác. Ta đến từ Bắc Yến.” Nam tử gọi người mang một cục đá ra. Chưởng quầy nhìn vài lần, cảm thấy bản thân không thể tự quyết định được.
“Để tôi hỏi phu nhân của chúng tôi trước ạ.” Chưởng quầy chần chờ một lát rồi nói.
Bắc Yến thừa ngọc thạch là chuyện mà ai cũng biết. Không ít ngọc thạch của các nước đều lấy từ Bắc Yến. Nếu mấy người này là thương nhân Bắc Yến thật, ngọc thạch hẳn là không tệ đâu.
Ông không quyết định được là vì không có nhiều hiểu biết. Có quá nhiều điểm đáng nghi, nhỡ có tổn thất gì, ông không chịu trách nhiệm nổi. Vừa hay Vương phi đang ở đây, ông do dự một lát rồi vào báo cáo chuyện bên ngoài.
“Để ta ra xem.”
Đường Quả mang theo nha hoàn ra ngoài. Nam tử đang ngồi uống trà vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô, hơi sửng sốt một chút.
Chàng cười lên, “Hóa ra cửa hàng đồ cổ này là của… phu nhân?” Chàng định gọi là “cô nương”, nhưng thấy búi tóc phụ nhân trên đầu cô, đành phải sửa miệng.
“Công tử họ gì? Chưởng quầy nói, công tử đến từ Bắc Yến, có nguyên thạch muốn bán?”
“Kẻ hèn này họ Nghiêm, tên đầy đủ là Nghiêm Hoặc.”
Kiểm hàng? (*)
Hệ thống suýt nữa chết cười. Tên họ kiểu gì thế? Tên là kiểm hàng, đi bán đá nhắc người mua nhớ kiểm hàng?
* Kiểm hàng (验货) và Nghiêm Hoặc (严惑) đồng âm với nhau, tác giả chơi chữ
“Vậy xin hỏi Nghiêm công tử, hàng của anh ở đâu rồi?”
“Phu nhân biết kiểm tra nguyên thạch?” Nghiêm Hoặc tò mò hỏi. Nữ tử biết kinh doanh son phấn không lạ gì, nhưng để hiểu về nguyên thạch thì chẳng có bao nhiêu.
Chàng đến đây vốn không phải để bán đá. Hàng hóa trong tay chàng đều là hàng thượng đẳng, kể cả có bán thì chàng cũng không bán cho người không hiểu về nguyên thạch.
“Có biết một chút.” Đường Quả nói, “Công tử có tiện để ta nhìn xem một chút được không?”
“Đương nhiên là có thể. Xe của tại hạ ở bên ngoài, hàng đều để trên đó hết. Phu nhân có hiểu biết thì cứ đi xem.”
“Kéo đến hậu viện được không?”
“Được.”
Nghiêm Hoặc vô cùng tò mò, một nữ tử thì sẽ nhìn ra được cái gì. Chàng quay ra ngoài, phất tay, gọi người đi theo phục vụ trong tiệm, kéo nguyên thạch đến hậu viện.
“Mời phu nhân.”
Ánh mắt Nghiêm Hoặc dừng lại trên gương mặt nữ tử, đảo qua mái tóc của nàng. Chàng cảm thấy, không nên gọi nàng là phu nhân, nàng cũng không nên thành thân. Ý nghĩ này khiến chàng cảm thấy thật buồn cười.
Mấy chân chạy vặt vội vàng mang đá ra ngoài. Nghiêm Hoặc thấy những động tác thành thạo của Đường Quả, chàng không khỏi kinh ngạc, đồng thời cũng nghiêm túc hơn.
Không ngờ phụ nhân của Nam Thục cũng hiểu được mấy thứ này, quả là mở mang kiến thức. Xem ra không thể xem nhẹ Nam Thục được. Một phụ nhân còn có thể làm được vậy chứng tỏ Nam Thục rất nhiều nhân tài, không biết có thể đào được vài người đến Bắc Yến của chàng không.
Đường Quả không biết Nghiêm Hoặc nghĩ gì, chỉ nghiêm túc nhìn đá.
[Hàng này không tệ đâu. Tôi nhìn vào trong mấy khối đá, cắt ra lấy được toàn ngọc thạch có giá trị liên thành đó.]Năng lực của hệ thống rất lớn, hoàn toàn có thể thấy được trong đá có gì, [Chẳng lẽ thương nhân cổ đại đều có lương tâm thế này à? Toàn hàng tốt cả.]“Nghĩ nhiều rồi, cổ đại không ít gian thương đâu.”