Ninh Thư vốn tưởng rằng có thể sống yên ổn một thời gian, nhưng vị nữ trưởng phòng trước kia bị Phong Dận ra tay trừng trị lại nhảy lầu tự sát.
Hiện tại ngay cả TV cũng đang đưa tin, manh mối đều nhằm về phía công ty của Tạ Vĩ Minh.
Vị sếp nữ này cũng coi như là giám đốc điều hành cấp cao của công ty, giám đốc điều hành cấp cao của một công ty tự sát, khẳng định có nguyên nhân gì đó buộc cô phải tự sát.
Hai cha con Tạ gia ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách xem tin tức đang phát trên ti vi, sắc mặt vô cùng khó chịu.
Hiện tại người nhà của vị nữ cấp trên kia đang yêu cầu công ty của Tạ Vĩ Minh đưa ra lời giải thích trên TV, nếu không họ sẽ làm lớn chuyện này.
Tạ Vĩ Minh hiện giờ đang sốt ruột muốn chết, tóc cũng bạc đi nhiều hơn, nói với Ninh Thư: “Chuyện này nhất định là do con quỷ kia gây ra.”
Ninh Thư:…
Mặc dù đó là sự thực nhưng vẫn muốn người khác tin tưởng.
Ninh Thư thật không ngờ, Phong Dận không đến tìm cô và Tạ gia, ngược lại giết chết vị nữ cấp trên luôn nhằm vào Tống Hề Hàm kia.
Hắn muốn dùng nữ cấp trên để khai đao sao?
Phong Dận có phải điên rồi hay không.
Mà không kiêng nể gì như thế.
Đoán chừng là quá tức giận, tức Tạ gia tìm đạo sĩ trừ tà, lại khiến Tống Hề Hàm biến thành bộ dạng như vậy.
Còn khiến hắn bị tổn hại, thực lực giảm đi rất nhiều.
Tạ Vĩ Minh tức giận nói: “Công ty này còn làm ăn được gì nữa, không mở cửa nữa, chẳng hiểu ra sao cả.”
Tạ gia coi như là nằm cũng vô cớ bị trúng đạn, gặp phải nhân viên như Tống Hề Hàm, thực sự không đả thương nổi.
Ninh Thư nhíu mày, đeo túi vải lên, chuẩn bị đến nhà nữ cấp trên xem xét tình hình.
Tạ Ý Viễn nói: “Tôi đi cùng cô, đây dù sao cũng là chuyện nhà tôi.”
Ninh Thư gật đầu, không nói gì.
Vị nữ cấp trên kia đứng ở phía trên khu dân cư cao cấp hơn mười tầng nhảy xuống, ngay cả một tia hy vọng sống cũng không có.
Trên mặt đất phía dưới lầu của khu dân cư có những vết máu đã đen lại, hơn nữa máu còn bắn tung tóe ra khá xa.
Trên mặt đất có đường cố định hiện trường màu trắng, xung quang giăng dây cảnh giới ngăn cách.
Tạ Ý Viễn nhìn thấy vết máu trên đất, nhịn không được vuốt vuốt mặt, vẻ mặt mang theo sự thương xót.
Ninh Thư cầm nước mắt trâu bôi lên trên mí mắt, liền nhìn thấy linh hồn của vị nữ cấp trên kia đang quanh quẩn ở chỗ tử vong, trên người cô ta nồng đậm hắc khí, quỷ khí dày đặc.
Vị nữ cấp trên bị khí âm sát quấn quanh như vậy khiến cô ta không có cách nào luân hồi được, chỉ có thể quanh quẩn ở nơi tử vong, mãi cho đến khi linh hồn mất đi.
Ninh Thư lấy ba cây hương trong túi ra, châm lửa, vị nữ cấp trên ngửi thấy mùi hương, liền ngừng lại, ánh mắt cầu khẩn nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư nói: “Tôi sẽ siêu độ cho cô, mọi chuyện ở thế giới này coi như xong.”
Ninh Thư bấm ngón tay, thả lỏng tâm trạng, đọc “Tịnh thiên địa thần chú”.
“Trời đất thiên nhiên, uế khí phân tán, huyền hư trong động, lượn lờ du lãng. Thần thánh tám phương, cho ta sức mạnh. Bùa Linh Bảo lệnh, ban khắp đất trời; kiền la đạt na, chỉnh đốn mọi việc; trừ yêu diệt tà, xin cho độ quỷ…, đạo khí thường tồn. Lập tức tuân lệnh.”
Theo lời niệm chú của Ninh Thư, khí âm sát trên người nữ cấp trên từ từ giảm đi, còn sau lưng cô ta xuất hiện một đường hầm giống như hố đen.
Nữ cấp trên bay về phía hố đen, còn hố đen cũng từ từ thu nhỏ.
Nữ cấp trên đã vào trong cửa hố đen, thân thể của cô ta đột nhiên lại phát ra khí âm sát mạnh mẽ, khí âm sát tạo thành một thứ giống như xiềng xích, trói người của cô ta lại, lôi cô ta ra khỏi hố đen.
Nữ cấp trên hốt hoảng hô về phía Ninh Thư: “Cứu mạng.”
Ninh Thư sửng sốt một chút, vội vã sử dụng lá bùa, phóng về phía xiềng xích đang lôi kéo nữ cấp trên.
Nhưng lá bùa cũng không thể cắt đứt được xiềng xích mà khí âm sát tạo ra.
Ninh Thư trực tiếp dùng tro cốt vẽ lá bùa, sau đó dán lên trên cây kiếm gỗ đào, chém về phía xiềng xích, chặt đứt nó.
Hố đen càng ngày càng nhỏ, đợi đến khi hố đen hoàn toàn biến mất, nữ cấp trên sẽ mất đi cơ hội được luân hồi lần nữa.
Không phải là mỗi lần siêu độ đều có thể thành công.
Không bị xiềng xích trói buộc, nữ cấp trên liền nhanh chóng phóng về phía hố đen, khi cửa hố đen sắp đóng, thì cô ta cũng kịp đi vào.
Ninh Thư thở dài một hơi.
“Đạo sĩ mũi to thích xen vào việc của người khác, đây là sự cảnh cáo dành cho các người, cô và Tạ gia cũng đừng mơ được sống yên ổn.” Trong không trung đột nhiên truyền đến giọng nói của Phong Dận.
Tạ Ý Viễn thống khổ bịt lỗ tai, Ninh Thư nhanh chóng dán lá bùa lên người hắn.
Sắc mặt Tạ Ý Viễn tái nhợt, vô cùng hối hận nói: “Sớm biết vậy tôi đã không theo đuổi Tống Hề Hàm, lúc đó tôi không biết Tống Hề Hàm có tình trạng như này.”