Đông Phương Hạ hiểu ra gật đầu, người thề độc là tổ tiên của bọn họ, có lẽ bọn họ không chịu ảnh hưởng gì, nhưng không biết sau khi tìm được bọn họ thì dùng cách gì để chứng minh bọn họ là người đời sau của “chiến thần đỉnh cao”!
Đông Phương Hạ trầm tư, sắp xếp lại tất cả mọi chuyện! Hồi lâu sau, ánh mắt đặt vào Loan đao Ngâm Long trên bàn đá! Sau khi Lôi tộc bị diệt, Trác Đàn đã đến nơi cất cứ kho báu, thay đổi lại cơ quan cuối cùng, lấy loan đao này làm đầu tiên, dùng máu tươi của đệ tử trực hệ của tứ đại gia tộc hỗ trợ, mở cửa lớn theo ngũ hành bát quái! Loan đao này chắc chắn có liên quan đến “chiến thần đỉnh cao”. Nói không chừng còn là tín vật mà Trác Đàn tạo ra, tín vật triệu tập người đời sau của “chiến thần đỉnh cao”!
Nhưng nếu thực sự như mình suy đoán, sao sư phụ không nói với mình! Là sư muội của ông ấy không nói với ông ấy? Hay là ông ấy muốn để mình khám phá từng bước từng bước, để mình nhanh chóng trưởng thành!
Lãnh Lạc thấy Đông Phương Hạ ngắm loan đao trầm tư, cô ấy do dự nói: “Bek Ji, anh cất kỹ loan đao này đi, sau này đừng động một cái là trả lại tôi. Nó vốn là đồ của Lôi tộc, sau này tổ tiên Trác Đàn giao cho lão tổ tông, anh là đồ đệ của lão tổ tông, cho nên cây loan đao này nên thuộc về anh”.
Đông Phương Hạ bị Lãnh Lạc kéo lại dòng suy nghĩ! Anh nghe lời của Lãnh Lạc, cũng không phản đối. Theo lý mà nói, cây loan đao này đúng là phải thuộc về Trác tộc, thuộc về mình! Long tộc bá chiếm nó hơn ngàn năm thì đã làm sao!
Đông Phương Hạ cất loan đao, hỏi: “Có một chuyện tôi rất hiều kỳ! Theo quy luật tự nhiên, một con người bình thường có thể sống đến một trăm tuổi đã là kỳ tích trên thế giới rồi. Người có nội công nhiều nhất cũng chỉ có thể sống một trăm năm mươi tuổi, cho dù nội công của ông lão thâm hậu, cũng không thể nào sống hơn hai ngàn năm! Có phải quá huyền ảo rồi không”.
Lãnh Lạc cũng cảm thấy đây là việc không thể nào! Nhưng việc gì cũng có mặt mà mọi người không nghĩ tới: “Tôi đã từng nghe các trưởng lão gia tộc vô tình nhắc đến chuyện này. Lôi tộc là thế gia y thuật, tâm nguyện nhiều năm của bọn họ là muốn nghiên cứu một phương thuốc có thể kéo dài tuổi thọ lại có thể nâng cao thực lực! Các trưởng lão tiếc cho tâm nguyện của Lôi tộc còn chưa thực hiện được đã bị tiên tổ và Huyết tộc liên thủ tiêu diệt. Nhưng lúc tôi nghe thấy lão tổ tông còn sống trên đời này, cũng thầm cảm thấy, e rằng ngàn năm trước Lôi tộc đã nghiên cứu ra loại thuốc đó! Có lẽ không công khai mà thôi, nếu không, nhất định sẽ khiến cho cao thủ bên ngoài của cả đại lục điên cuồng gây ra những chuyện Lôi tộc không muốn thấy. Mấy ngày trước tôi đến đây, lão tổ tông mới nói với tôi, đúng là Lôi tộc đã nghiên cứu ra loại thuốc đó! Là do chồng của sư muội ông ấy nghiên cứu ra, lúc đó tốn rất nhiều công sức mới nghiên cứu ra một viên thuốc, vì cái chết của chồng, Trác Đàn không dự định sống một mình, liền đưa viên thuốc cho lão tổ tông! Nên mới…”