– Vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo (không có chuyện gì tự nhiên ân cần không phải trộm thì cũng là cướp), ta cảm thấy điểm mấu chốt chính là ở trên hai mảnh ngọc bội này.
Lần này đến phiên Sở Vân kinh ngạc. Biểu hiện của Đường Vô Tâm quả thực là biết tròn biết méo, thâm tình chân thành, có thể khiến cho tuyệt đại đa số thiếu nữ rơi vào ma thủ. Nhưng không ngờ Tiêu Yến vẫn có thể bảo trì thanh tỉnh cùng lý trí.
Điều này thực đáng quý.
Hạnh phúc không bao giờ có thể dạy con người ta chân lý, nhưng thống khổ lại có thể.
Có một câu tục ngữ: “chưa qua nghèo khó khó thành người, chưa qua đả kích khó trưởng thành.”
Tuy rằng Tiêu Yến chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng cuộc sống gian nan khốn khó đã dạy cho nàng trưởng thành.
– Tâm trí tiểu nha đầu không tệ.
Sở Vân khen người, sau đó thuật lại đại khái cuộc đối thoại hắn vừa mới nghe được.
– Đường Vô Tâm, thật không ngờ hắn lại âm hiểm độc ác như vậy….
Ánh mắt Tiêu Yến lạnh như băng, nghiến răng rít lên cái tên này, xem như đã triệt để nhận thức Đường Vô Tâm.
– Ồ? Ngọc bội ngươi cầm trên tay thủ pháp luyện chế có chút ảo diệu. Nó cần máu huyết cùng ba động linh quang của người thích hợp mới có thể hợp thành một.
Sở Vân vận dụng hồn lực quét qua một chút, kinh ngạc nói. Hắn đã là cường giả Hoàng cấp, tầm mắt siêu nhiên. Mặc dù hai mảnh ngọc bội này chỉ là Tiểu Yêu binh, nhưng thủ pháp luyện chế lại rất đặc biệt, thực không đơn giản, khiến cho ngay cả hắn cũng sáng mắt. Truyện Tiên Hiệp
– Đây là yêu binh do phụ thân ta luyện chế, như vậy người thích hợp chính là ta rồi.
Tiêu Yến do dự một chút do dự một chút, quyết đoán cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm máu lên trên ngọc bội. Sau đó nàng thúc dục linh quang trong cơ thể, đồng thời câu thông hai mảnh ngọc bội này. Ngọc bội vốn không có động tĩnh gì, tựa như là dầu rót vào nước sôi, sáng chói lên ánh sáng màu ngọc bích. Hào quang chói mắt tràn ngập căn phòng, bị Sở Vân kịp thời tách ra hồn lực ngăn cản, không lộ ra bên ngoài phòng một
chút nào.
Hào quang màu bích lục lấp lánh một hồi, sau đó chậm rãi yếu bớt, dần dần tiêu tán.
Tiêu Yến lại lệ rơi đầy mặt.
Ngay lúc nàng câu thông linh quang, hai mảnh ngọc bội hợp làm một truyền đến một luồng tin tức.
– Tiểu Yến, khi con nghe được những lời này chắc hẳn ta cùng mẫu thân con đã ra đi. Con phải sống thực tốt, dũng cảm kiên cường lên mà sống. Chúng ta lưu lại một phần di sản cho con, nhớ kỹ đừng nên dễ dàng tin tưởng những người khác, cho dù là Đường gia cũng phải cẩn thận, đề phòng…
Đoạn tin tức này không chỉ nhắc đến vị trí cất giấu di sản, hơn nữa còn tràn đầy tình yêu thương của phụ mẫu đối với nhi nữ. Thật sự là đáng thương thay cho tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ.
Lau khuôn mặt đẫm lệ, Tiêu Yến nhếch môi, trầm mặc một lát, chợt nói.
– Tiền bối, ta muốn mở ra di sản mà phụ mẫu lưu lại.
– Không có vấn đề. Không cần lo ngại tên Đường Vô Tâm kia, có ta ở đây, đảm bảo ngươi sẽ bình an.
Sở Vân đáp ứng, nhưng trong lòng đang suy ngẫm, xem ra vận khí cường đại của Tiêu Yến bắt đầu phát huy tác dụng rồi.
…
Trong đại sảnh, đèn lồng đỏ treo cao, các tân khách ăn uống linh đình, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Trên ghế chủ tịch, Tiêu Lệ ngồi ngay ngắn, vừa ăn vừa dùng ánh mắt rực lửa ngó sang Đường Vô Tâm đang ngồi ở đối diện.
Thiếu nữ nào lại không thích điển trai?
Tiêu Lệ mười tám tuổi, đúng là thời điểm thiếu nữ hoài xuân.