“Đúng vậy, dân chúng trên bán đảo Ấn Độ suốt ngày chỉ biết cầu khẩn Phật, tốc độ điều quân của bọn họ cực chậm, chúng ta có thể đổ bộ tại eo biển Phổ Nhĩ Nạp Nhĩ thuộc phía tây bán đảo Ấn Độ, từ đây tiến đến Đức Lý vốn là vùng đồng bằng, hơn nữa, chắc chắn bọn họ không ngờ chúng ta sẽ xâm nhập như thế. Chỉ cần dùng tốc độ nhanh nhất để chiếm được vương thành Đức Lý, bắt giữ A Dục Vương thì sợ gì bọn họ không đầu hàng”.
Thổ Chân Danh Phá suy tư trong chốc lát rồi nói: “Đúng vậy, đây quả thật là một cách hay, tuy mức độ nguy hiểm khá cao, nhưng vẫn đáng để thử. Truyền lệnh cho đại quân rút về bờ biển, ta muốn giương đông kích tây, đánh cho bọn họ một kích trở tay không kịp…”
Thành Thiên Khải, viện khoa học.
Cảnh Nhị Ngưu đang săm soi một quả đạn pháo, rồi ngẩn người.
“Đúng vậy, chính là ý này, tuy nhiên có đảm bảo tính an toàn không? Đầu đạn có thể bị kích nổ cùng lúc hay không?”
“Cái này còn cần thí nghiệm xem sao, chúng ta chỉ mới làm ra hàng mẫu mà thôi, không dám cam đoan không có sơ hở””
“Được, vậy bây giờ thử đi”.
Chẳng mấy chốc, phần đáy đạn pháo và bên trong đầu đạn đã được nhồi hỏa dược vào, nhưng làm thế nào để phóng ra lại trở thành vấn đề. Ngay khi mọi người đang cảm thấy phát sầu thì Cảnh Nhị Ngưu cười ha hả bước đến, trong tay cầm một cái ống sắt được đặc chế.
“Nào… xem ta đây!”
Cảnh Nhị Ngưu thả đạn pháo vào đáy ống sắt, ống sắt được hàn thành hình tròn, chỉ có một khe rãnh để đầu đạn đi qua. Sau đó hắn đặt cố định ống sắt trên một cái giá, dùng một thanh sắt đỡ phần đáy, rồi giơ búa tạ lên gõ mạnh xuống.
“Cảnh đại nhân… ngài định làm gì?”
“Không phải muốn thí nghiệm à?”
“Nhưng ngài cũng không thể dùng búa đập như vậy được, quá nguy hiểm, lỡ như bị tạc nòng thì phải làm sao?”
“Cứ châm hỏa dược đi, sợ gì chứ, có tạc cũng không chết người…”