Ai ngờ…
Ông lau nước mắt, đúng lúc này Cố Gia Huy lại gõ cửa.
Cố Gia Bảo vội vàng lau khóe mắt rồi mới để cho anh vào.
Thấy ánh mắt Cố Gia Bảo ửng đỏ, Cố Gia Huy mới hỏi: “Cố Cố nói bố đang ở trong phòng, cho nên con mới vào xem thử. Buổi tối con định đưa Cố Cố về nhà.”
“Không để con bé ở chỗ bố được sao? Bố còn muốn thân thiết với con bé hơn một chút.”
“Ngoài chỗ của con ra, con không tin tưởng bất kỳ nơi nào cả. Nếu con đoán không nhầm thì Cố Triệt sẽ ra tay, bố nên hiểu rõ con trai của mình nhất.”
Cố Gia Huy híp mắt, lạnh lùng nói.
“Bố, nếu như Cố Triệt làm Cố Cố tổn thương thật, con sẽ không bỏ qua cho anh ta.”
Cố Gia Bảo nghe vậy, cuối cùng cũng nhụt chí.
Ông hiểu rất rõ con trai cả của mình.
“Vậy thì… buổi tối có ăn cơm cùng nhau được không? Bố muốn nhìn đứa bé nhiều hơn. Khổ cho mẹ con bé quá, lần này nó có về đây không? Bố muốn gặp mặt để cảm ơn nó.”
“Chị ấy không về, chị ấy còn chưa chấp nhận được sự thật anh hai đã đi rồi.”
“Thằng hai tìm được một người tốt, con và thằng hai đều rất tốt, là bố không tết…”
“Mọi chuyện đã qua rồi, thôi nói lại làm gì, chúng ta xuống lầu thôi, Cố Cố đang đợi bố đó.”
Cố Gia Bảo gật đầu, khom lưng xuống lầu.
Trong nháy mắt ông, ông như lại già thêm vài tuổi.
Buổi tối, Cố Gia Huy đưa Cố Cố trở về, để Khương Tuấn tìm người âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của Cố Triệt, thâm chí anh còn báo cho Ngôn Dương, nhất định phải đảm bảo an toàn cho Cố Cố, không được để xảy ra một chút sơ hở nào.
Anh sợ Cố Triệt sẽ làm hại Cố Cố.
Sau khi về lại nhà cũ, anh lại thêm nhức đầu.