Nhà họ Đinh đột nhiên có sự thay đổi to lớn, phải đối mặt với con quái vật Đinh Hồng Diệu.
Kỳ Chấn muốn tiến quân vào vùng Giang Nam, nhưng trước sau đều có địch, ông ta vừa phải đối mặt với kẻ thù bên ngoài như Weiss, lại vừa phải ứng phó với kẻ xấu trong nội bộ như Viên Triệu Hào.
Có thể nói, vẫn còn quá nhiều thử thách đang chờ Giang Nghĩa.
Khó quá đi thôi.
Nếu là một người bình thường, chắc hẳn sớm đã đầu óc rối mù trước tình huống phức tạp này, thậm chí muốn trốn tránh.
Nhưng Giang Nghĩa thì khác.
Anh được sinh ra để dành cho những thứ lớn lao thế này.
Kẻ thù càng mạnh, càng có thể kích thích ham muốn chiến đấu mạnh mẽ bên trong anh.
“Đinh Hồng Diệu, Weiss, Viên Triệu Hào.”
“Haha, tôi đang đợi các người!”
Xe đi vào hẻm, tốc độ xe cũng chậm lại, tài xế vừa ngâm nga hát vừa tùy ý bẻ lái.
Lái chưa được bao lâu, liền thấy một chiếc ô tô và vài chiếc xe máy đậu bên đường.
Chiếc ô tô bị xe máy chặn đầu.
Khi chiếc taxi chạy ngang qua, Giang Nghĩa tinh ý phát hiện ra rằng có một phụ nữ và một đứa trẻ đang ngồi trên xe, có vẻ như … bọn họ đều đã bị kiểm soát.
Hửm?
Giang Nghĩa cau mày, cảm thấy có gì đó không ổn.
Quả nhiên, anh lập tức nghe thấy tiếng người phụ nữ hét to về phía anh ta: “Cứu mạng…”
Người đàn ông trên xe ngay lập tức bịt miệng người phụ nữ.
“Có gì đó không ổn, tài xế, dừng xe lại.”
Tài xế cũng nhận ra có gì đó không ổn, chậm rãi dừng xe, quay đầu nhìn lại, phía sau có năm sáu tên lực lưỡng.
Tài xế nói: “Đừng lo chuyện bao đồng, những người này thoạt nhìn không phải người tốt, tránh để chúng ta cũng bị dây vào.”
Giang Nghĩa hoàn toàn không nghe, anh đẩy cửa xe bước ra ngoài.
Tài xế mắng “đồ ngu”, sau đó lái xe rời đi, hoàn toàn không dám ở lại nữa, thường xuyên lái xe ban đêm, đương nhiên ông ta hiểu được đám người này không dễ chọc.
Giang Nghĩa đi về phía đám đàn ông lực lưỡng kia, những người này đương nhiên cũng nhìn thấy Giang Nghĩa.
Giang Nghĩa chưa kịp đến gần, một tên đàn ông đã bước tới ngăn Giang Nghĩa lại.
Hắn ta cố ý lấy một con dao nhỏ ra huơ vài đường rồi lạnh lùng nói: “Không phải chuyện của mày, cút.”
Tuy giọng nói nhỏ nhưng từng chữ rất rõ ràng.
Trong một đêm khuya lạnh lẽo như vậy, bị kẻ xấu dùng dao uy hiếp, phía sau còn có bốn năm tên, người bình thường hoàn toàn không thể ở lại.
Nhưng Giang Nghĩa sao có thể là một người bình thường?
Anh rất bình tĩnh hỏi: “Hình như tôi nghe thấy ai đó trong xe hét lên “cứu mạng”.”
Người đàn ông lạnh lùng nhìn Giang Nghĩa: “Mày cố ý gây chuyện à?”
Giang Nghĩa mỉm cười: “Nếu đúng vậy thì sao?”
“Tự tìm đường chết!”
Không nói thêm lời nào, người đàn ông giơ cánh tay lên định đâm vào tim Giang Nghĩa, ra tay ngoan độc và dứt khoát, ở khoảng cách gần và tốc độ nhanh như vậy, người bình thường hoàn toàn không thể nào né tránh.
Nhưng Giang Nghĩa như một bóng ma, không thấy bất cứ động tĩnh gì, lại dễ dàng tránh được nhát dao của đối phương, sau đó vươn tay tóm lấy cổ người đàn ông từ phía sau.
“Anh nóng nảy quá, bình tĩnh lại cho tôi.”
Giang Nghĩa chưa dứt lời đã ấn mạnh xuống, trực tiếp đè người đàn ông xuống đất, mặt dính sát rạt vào mặt đất, anh ta lập tức bất tỉnh và ngất đi.
Thân thủ mạnh mẽ của Giang Nghĩa đã thu hút sự chú ý của mấy tên khác.
Bọn chúng lần lượt rút vũ khí ra đi tới.
Giang Nghĩa không hề sợ hãi mà tiếp lấy.
Một, hai, ba.
Trong ba giây, cả năm tên đàn ông lực lưỡng nằm trên mặt đất ngất đi.