Giáp Tử Thất hai ngày trước đã kịp tới, nhìn những gương mặt trẻ tuổi này, Giáp Tử Thất đột nhiên cảm thấy chua xót, xây dựng đường sắt này đã phải bỏ ra quá nhiều tâm huyết, vô số bách tính, chuyên gia vì các loại sự cố ngoài ý muốn mà đã vĩnh viễn nằm lại bên cạnh đường ray. Hiện tại bọn họ vẫn tràn đầy nhiệt huyết, không chút sợ hãi, đây chính là hy vọng của quốc gia, đây mới là tín ngưỡng của dân tộc.
Lý Tấn Hỉ đi tới.
“Giáp đại nhân, chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi”.
“Không có vấn đề gì chứ?”
“Có lẽ không có vấn đề gì, đã kiểm tra nhiều lượt các đoạn đường, nếu thuận lợi thì sau nửa tháng là có thể trở về”.
“Được… vậy ta sẽ ở thành Thiên Khải đợi tin tốt của các ngươi”.
“Cảm ơn đại nhân”.
50 tình nguyện viên bắt đầu đi về phía xe lửa, hàng vạn người dõi theo họ, khu vực nguy hiểm trên hành trình này không ít, ngộ nhỡ xảy ra chút sai sót nào… ai cũng không dám bảo đảm bọn họ có thể trở về được hay không, dù sao thứ to lớn cồng kềnh này đối với nhiều người vẫn còn rất lạ lẫm.
“Các ngươi đều là những tấm gương tốt… cố lên… ta tin nhất định có thể thành công”.
Một ông lão cao tuổi đột nhiên hô lên, cháu trai của ông cũng nằm trong số 50 người đó, Giáp Tử Thất không kiềm chế được đi đến bên cạnh ông cụ, nắm chặt hai bàn tay của ông cụ sau đó nhìn về phía 50 người.