Cố Triệt không cam lòng, anh ta còn muốn giãy giụa không buông nhưng lại bị ánh mắt của Cố Gia Bảo uy hiếp.
Cố Triệt đành phải ngoan ngoãn câm miệng lại.
Hội nghị lần này cứ thế giải tán.
Cố Gia Bảo ôm Cố Cố rời đi, để lại mấy thành viên hội đồng quản trị tụm năm tụm ba ra ngoài. Cuối cùng, trong phòng họp lớn chỉ có hai anh em bọn họ.
Cố Triệt ngước mắt lên, thâm độc nhìn Cố Gia Huy, anh ta cắn chặt răng.
“Chú ba, anh coi thường chú rồi nhỉ, không ngờ chú lại đào một cái hố chờ anh nhảy xuống.”
“Nếu lúc trước không che giấu sự tồn tại của Cố Cố, em nghĩ huyết mạch duy nhất của anh hai cũng không thoát khỏi thủ đoạn của anh nhỉ. Cố Triệt, tôi đã cho anh cơ hội, tôi đã đồng ý với bố sẽ không giết anh, nhưng mà… tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”
“Tôi không từ bỏ Cố thị đâu, đó là của anh hai. Tôi đã đồng ý với anh hai, phải cho Ôn Thanh Vân và Cố Cố một câu trả lời.”
“Chú ba, chú độc ác thật đấy, anh bất cẩn thật, đáng lẽ nên giết chú mới đúng.”
Cố Triệt biết vậy đã chẳng làm.
Anh ta cho rằng Cố Gia Huy bị hủy mặt thì không thể làm nên sóng gió gì, nhưng không ngờ anh lại ngấm ngầm phát triển đến mức độ đó.
Đợi đến khi anh ta ý thức được, muốn phản kháng lại thì đã không đánh lại từ lâu.
Anh ta từng bước ủ mưu, cuối cùng mình lại chìm vào trong vũng bùn đó.
“Chỉ tiếc là tôi vẫn còn sống, tôi sẽ thay anh hai sống khỏe mạnh.”
Cố Gia Huy gắn từng chữ một, giọng nó lạnh lùng, không nhanh không chậm.
Đôi mắt phượng hơi nhướn lên, bên trong như vực sâu tối tăm khiến người ta vạn kiếp bất phục.
Cố Cố không thèm nhìn Cố Triệt thê nữa mà xoay người rời đi.
Cửa phòng họp đóng lại, bên trong vang lên tiếng gào thét của Cố Triệt.