“Tam vương tử à, lần này cậu chọc phải tổ kiến lửa rồi”.
Lạc Trần thở dài thì thào.
Nửa tiếng sau trong một căn biệt thự.
“Không biết ông Lạc gặp Dương Thanh thế nào rồi?”
Tiết Nguyên Bá đứng ngồi không yên nói.
“Bố đề cao thực lực của Dương Thanh hơi quá rồi đấy!”
Tiết Khải xem thường nói: “Cậu ta có mạnh cỡ nào cũng đâu thể mạnh hơn ông Lạc?”
Tiết Nguyên Bá lắc đầu: “Không phải bố lo ông Lạc đánh không lại, mà là lo Dương Thanh bị thương nặng, Tướng quân biên giới phía Bắc để ý tới thì xong đời”.
“Bố bi quan thế? Sao bố không nghĩ là ông Lạc có thể dễ dàng giết chết Dương Thanh?”, Tiết Khải hỏi.
“Tôi thực sự không phải đối thủ của Dương Thanh!”
Đúng lúc này, giọng nói của Lạc Trần vang lên.
Lão ta bước vào biệt thự.
“Ông Lạc!”
Tiết Nguyên Bá thấy Lạc Trần trở về, rốt cuộc thở phào một hơi.
Nhưng câu nói vừa rồi lại khiến ông ta khiếp sợ không gì sánh được: “Ông đấu với Dương Thanh rồi à?”
Lạc Trần lắc đầu cười tự giễu.
Tiết Nguyên Bá và Tiết Khải lại càng hoảng sợ.
Chưa đấu đã biết không phải đối thủ của Dương Thanh rồi sao?
“Sau này cậu đừng trêu chọc Dương Thanh nữa.
Cậu ấy với chúng ta không cùng một thế giới đâu”, Lạc Trần nói.
Lần này, hai bố con hoàn toàn ngơ ngác.
Không cùng một thế giới nghĩa là sao?
Lạc Trần không chịu giải thích, chỉ nói: “Nếu cậu không còn việc gì khác, tôi về gia tộc trước đây”.
Lúc này Tiết Nguyên Bá mới giật mình lấy lại tinh thần.
Tiết Vương phái Lạc Trần tới để đối phó Dương Thanh, bây giờ Lạc Trần nói mình không phải đối thủ, ở lại cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
“Không còn gì nữa đâu.
Ông Lạc vất vả rồi!”
Tuy Lạc Trần không giải quyết được Dương Thanh nhưng thái độ của Tiết Nguyên Bá vẫn rất cung kính.
“Được, tôi đi đây!”
Dứt lời, Lạc Trần lập tức rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai bố con.
Sắc mặt Tiết Nguyên Bá cực kỳ khó coi, im lặng một lúc rồi đứng dậy nói: “Chúng ta cũng về gia tộc!”
Tối hôm qua Dương Thanh đã bảo bọn họ rời khỏi Giang Hải, ai biết anh có tìm tới nữa không.
Hai người vừa mới rời khỏi Giang Hải, Dương Thanh liền nhận được tin tức.
“Cậu Thanh, Tiết Nguyên Bá đi thật rồi”.
Dương Thanh lái xe đưa Tô San tới tiệm ăn họ Trần.
Tô San vô cùng nhiệt tình gắp thức ăn và rót nước cho Dương Thanh.
Bữa cơm này kéo dài một tiếng đồng hồ.
“Dương Thanh, tôi muốn nhờ anh giúp nhà họ Tô một chuyện!”
Cơm nước xong xuôi, Tô San đột nhiên lên tiếng.
– —————————.