————–
Trên quan đạo từ phủ Tam Giang về phủ Tây Lăng, hơn năm ngàn khinh bộ binh và hơn năm ngàn trọng trang bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt đang áp tải gần ngàn xe lương chậm rãi đi trong đêm tối.
Giữa đoàn xe, sư đoàn trưởng của sư đoàn số Bốn quân đoàn Định Châu Diêu Minh Viễn giục ngựa đi tới trước mặt tham mưu trưởng quân đoàn Thanh Châu Nghiêm Đĩnh, nói với vẻ lo lắng:
– Tham mưu trưởng đại nhân, nếu như Mạnh Hổ và kỵ binh Man nhân không tới thì sao? Không phải uổng công chúng ta chuẩn bị sao?
– Mạnh Hổ nhất định sẽ tới!
Nghiêm Đĩnh không cần suy nghĩ nói:
– Tổng đốc đại nhân thần cơ diệu toán, trước nay chưa từng tính sai bao giờ!
Diêu Minh Viễn khẽ hừ:
– Chỉ mong tên này sẽ tới!
————–
Phía Bắc Tây Lăng, doanh trại của Man nhân.
Mạnh Hổ vừa ngồi xuống bên đống lửa, Tất Điêu Tử bên cạnh đột nhiên mắt sáng rực lên, kinh ngạc nhìn chiến đao Mạnh Hổ đang đeo bên hông, hỏi:
– Tướng quân, đây là…Thất Tinh Bảo Đao?
Mạnh Hổ liếc qua Tất Điêu Tử một cái:
– Ngươi đã từng thấy qua thanh đao này sao?
Tất Điêu Tử hự một tiếng, thần sắc có vẻ khác thường:
– Chưa thấy bao giờ, chỉ nghe nói qua.
Mạnh Hổ ngạc nhiên:
– Nói như vậy thanh đao này có lai lịch rất lớn.
Tất Điêu Tử nói:
– Tướng quân, thanh đao này có phải Thanh Hạm quý nữ đưa cho ngài không?
Mạnh Hổ gật đầu:
– Không sai.
– Vậy thì đúng rồi.
Mặt Tất Điêu Tử càng trở nên kỳ quái hơn nữa, lại nói:
– Ty chức thật không biết nên cảm thấy cao hứng cho tướng quân, hay là nên cảm thấy lo lắng cho tướng quân!
Mạnh Hổ ngưng trọng:
– Vậy là ý gì?
Tất Điêu Tử nói:
– Tướng quân có chỗ không biết, thanh Thất Tinh Bảo Đao này là do đương kim hoàng đế ban thưởng cho Thanh Hạm quý nữ, hơn nữa trong đó còn có một đoạn cố sự, ở đế đô không ai không biết chuyện này. nguồn TruyenFull.vn
– Vậy sao?
Dù sao Mạnh Hổ cũng đang rảnh rỗi, thuận miệng hỏi:
– Nói ta nghe thử.
Tất Điêu Tử nói:
– Việc này do mấy vị hoàng tử nói ra, đương kim hoàng đế có tổng cộng một vị hoàng hậu và chín vị quý phi, sinh ra bảy vị hoàng tử, ba vị công chúa, trong đó Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử và Tam công chúa đều đã thành thân….
Mạnh Hổ giơ chiến đao trong tay lên hỏi:
– Vậy thì có quan hệ gì với thanh đao này?
– Quan hệ rất lớn!
Tất Điêu Tử nói:
– Thanh Hạm quý nữ chính là một đoá hoa sắc nước hương trời của học viện quân sự Hoàng gia, cùng với đạo sư học viện Hoàng gia Diệp Hinh Dư và Đại công chúa Mông Nghiên được xưng tụng là Tam Chi Hoa ở đế đô. Không biết có bao nhiêu thanh thiếu niên anh tuấn, tuổi trẻ tài cao tình nguyện quỳ dưới chân nàng, trong đó có Đại hoàng tử Mông Không, Nhị hoàng tử Mông Diễn và Tam hoàng tử Mông Hành.
– Vậy sao?
Mạnh Hổ lạnh nhạt nói:
– Nói như vậy mị lực của Thanh Hạm quý nữ quả thật không nhỏ!
Tất Điêu Tử nhún vai:
– Vì Thanh Hạm quý nữ, Đại hoàng tử và Tam hoàng tử thiếu chút nữa đã đưa nhau ra giáo đình xin phép được quyết đấu. Nếu không phải vì mấy vị hoàng tử còn nhỏ tuổi, chỉ sợ việc này còn náo nhiệt hơn nữa!
Tầng lớp quý tộc thân sĩ cao cấp ở thế giới Trung Thổ có một tập tục rất kỳ dị, chính là quyết đấu sinh tử.
Nếu như giữa hai nam nhân xảy ra xung đột vì nữ nhân, tài sản hoặc bất cứ chuyện gì khác, có thể đến giáo hội ở địa phương để xin phép quyết đấu sinh tử. Nếu như giáo hội đồng ý, lúc đó hai bên có thể cùng nhau lựa chọn địa điểm thích hợp để tiến hành quyết đấu sinh tử, người chiến thắng sẽ có quyền giết chết hoặc buông tha kẻ thua.
Dĩ nhiên, quyết đấu như vậy chỉ xảy ra giữa quý tộc với nhau, dân chúng bình thường hay nô lệ thì không có tư cách xin quyết đấu.
– Quả thật sắc đẹp là mối hoạ, nữ nhân lớn lên đẹp quá cũng không phải là chuyện tốt.
Mạnh Hổ điềm nhiên nói:
– Bất quá hai vị hoàng tử quyết đấu vì Thanh Hạm quý nữ chỉ sợ không đơn giản như vậy. Cái mà bọn họ thực sự coi trọng chưa chắc là sắc đẹp, có thể là thế lực của nàng cùng với quân đoàn Tây Bộ của cha nàng chăng?
– Cái này ty chức cũng không biết.
Tất Điêu Tử cười nhạt:
– Dù sao việc này náo loạn cả đế đô, ai ai cũng biết, cuối cùng hoàng đế bệ hạ bất đắc dĩ phải ban ba thanh Thất Tinh Bảo Đao cho Đại công chúa, đạo sư Diệp Hinh Dư và Thanh Hạm quý nữ. Sau đó hạ chỉ dụ rằng: nếu ai có thể làm cho các nàng tình nguyện hiến dâng Thất Tinh Bảo Đao, đó chính là vị hôn phu của các nàng, không cần biết là kẻ nào cũng không được vì chuyện này mà xin phép giáo đình quyết đấu. Nhờ vậy mới tránh cho con cháu quý tộc ở đế đô bởi vì ba đại mỹ nhân này mà phát sinh xung đột quyết đấu với nhau trên quy mô lớn.
Vừa dứt lời, Tất Điêu Tử lập tức nhìn Mạnh Hổ chằm chằm.
Thế nhưng Mạnh Hổ vẫn trấn tĩnh như thường, nhẹ nhàng nghịch nghịch những viên bảo thạch bảy màu khảm trên vỏ Thất Tinh Bảo Đao, lạnh nhạt nói:
– Nói như vậy bản tướng quân chính là vị hôn phu mà Thanh Hạm quý nữ đã lựa chọn sao?
Tất Điêu Tử gãi gãi đầu:
– Vì thế tướng quân đã được Thanh Hạm quý nữ tặng đao, ty chức phải chúc mừng ngài mới đúng. Nhưng như vậy vô tình tướng quân cũng đã đắc tội với ba vị hoàng tử, tương lai dù là ai thừa kế ngôi vị hoàng đế, sợ rằng không tốt cho tướng quân!
Ý của Tất Điêu Tử rất rõ ràng, có tranh đoạt nữ nhân với ai cũng được, nhưng đừng nên tranh với hoàng tử!
Mạnh Hổ cười giễu cợt, đột nhiên hỏi:
– Ngươi bất quá chỉ là quan thư ký ở công trường khai thác mỏ của Bàn Long sơn, vì sao lại biết những chuyện này?
Tất Điêu Tử nhún vai cười khổ:
– Ty chức ở đế đô cũng coi như là có chút gia cảnh, chỉ vì nửa năm trước phạm tội mới bị đày đi Bàn Long sơn.
– Phạm tội ư?
Mạnh Hổ hỏi:
– Phạm vào tội gì?
Sắc mặt Tất Điêu Tử thoáng qua một vẻ vô cùng phức tạp, có xấu hổ, có đau buồn, có giận dữ, lại có cả cừu hận, thế nhưng miệng hắn mấp máy hồi lâu vẫn không thốt nên lời.
Thật ra Tất Điêu Tử vốn là một viên quan nhỏ xíu ở đế đô, nhưng lại cưới một người vợ có sắc đẹp thiên kiều bá mị. Lần đó đi dự hội vô tình bị Nhị hoàng tử Mông Diễn thấy được, kết quả chẳng những mất vợ mà còn suýt nữa mất mạng. Cuối cùng dốc hết sản nghiệp mới giữ được mạng, bị đày đến nơi khỉ ho cò gáy Bàn Long sơn làm một viên quan thư ký của công trường khai thác mỏ.
Chuyện này làm cho Tất Điêu Tử hận thấu xương Nhị hoàng tử Mông Diễn, lại cũng hận luôn cả hoàng thất!
Thật ra, Tất Điêu Tử đã biết Mạnh Hổ cũng có dã tâm, nhưng lúc này hắn vẫn chưa dám thổ lộ tâm tình. Thứ nhất, Tất Điêu Tử biết rằng Mạnh Hổ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng hắn, hắn cũng lo Mạnh Hổ sẽ bán đứng mình, đó cũng là chuyện thường tình. Thứ hai, Tất Điêu Tử cũng muốn xem xem rốt cục Mạnh Hổ có khả năng như thế nào, nếu như quả thật Mạnh Hổ có năng lực, lúc ấy thuần phục hắn cũng không muộn.
Thấy Tất Điêu Tử lộ vẻ khó khăn, Mạnh Hổ đột nhiên vỗ vỗ vào vai hắn, lạnh nhạt nói:
– Khó nói thì thôi vậy, hãy tranh thủ ngủ một chút, trời sáng chúng ta lên đường!