” Em nói ra, anh hứa sẽ không đánh em chứ ?”
Lạc Tu Minh một mắt nghiêm túc nhìn Diễm An An nói.
” Anh hứa sẽ không đánh em .”
Diễm An An chớp chớp đôi mắt nhìn hắn bình thản hỏi.
” Thế anh còn tình cảm gì với người cũ hay không ? Cô gái năm đó bỏ anh rời đi đấy ?”
Nghe câu hỏi này thân thể và tinh thần Lạc Tu Minh bất khự lại trong lòng chợt có chút khó chịu không vui, hắn liền hặm hực nói.
” Đang vui vẽ hỏi về suy nghĩ của em như thế, tại sao lại nhắc đến cô ta làm gì chứ ?”
Thấy thái độ hậm hực khó chịu kia của hắn Diễm An An bất giác nở nụ cười xinh đẹp nhỏ nhẹ giải thích.
” Trong lòng anh còn hình dáng của cô gái đó như thế vậy mà bảo là thích em ! Anh nói như thế không thấy mâu thuẫn hay không ? “
Âm thanh này truyền đến bên tai Lạc Tu Minh biết là Diễm An An đang nghi ngờ tình cảm của hắn giành cho cô nên vội đáp.
” Mọi việc không phải như em nghĩ đâu chỉ là khi nhắc đến cô ấy trong lòng anh thật sự rất khó chịu và không vui, nhưng anh có thể đảm bảo hiện tại chỉ yêu một mình Diễm An An em mà thôi.”
Nghe lời này Diễm An An cũng chẳng thấy có gì là thật cả, bản thân cô chưa từng mong cầu được tình cảm của hắn nên chỉ bình thản đáp.
” Em biết rồi, nếu không có việc gì thì em đi tắm đây.”
Nói xong Diễm An An liền ngồi dậy như muốn né tránh những câu hỏi kia của hắn, Lạc Tu Minh cười khổ biết rằng cô không tin lời mình nói nhưng ánh mắt hắn lại lóe sáng trên môi nở nụ cười gian xảo hỏi.
” An An, em để ý mối quan hệ của anh với cô gái khác như thế có phải là ghen rồi hay không ?”
Nói xong Lạc Tu Minh hắn chẳng cần quan tâm suy nghĩ của bản thân đúng hai không mà vương bàn tay to lớn ra ôm lấy thân thể Diễm An An hôn vào đôi gò má hồng hào một ngụm trông rất thoải mãn.
Trời đất chứng giáng Diễm An An chưa bao giờ có suy nghĩ ghen tuông gì với Lạc Tu Minh cả cô chỉ muốn hỏi khó hắn mà thôi, vì như thế cô mới mở mang được dáng vẽ tự luyến có một không hai này của Lạc Tu Minh đúng là đẳng cấp chẳng ai bằng.