Chỉ có điều, Hàn Phong không nghe thấy tiếng đàn mỹ diệu của Liên Linh.
Không lẽ Liên Linh không đến? Hàn Phong thầm nghĩ.
Mang theo tâm trạng nghi hoặc, Hàn Phong đi vào trong rừng liễu, nhưng vừa mới bước vào cửa rừng hắn đã nghe thấy giọng một người đàn ông.
– Liên Linh nàng nương, không lẽ nàng không biết ta ái mộ nàng từ lâu lắm rồi!
– Trương Tử Lăng, xin ngài tự trọng!
Nghe thấy những lời này, Hàn Phong ngạc nhiên, không khỏi ngó vào trong.
Trong rừng, ngoài Liên Linh ra, Hàn Phong nhìn thấy còn ba người đàn ông lạ mặt nữa đang đứng quay lưng lại với hắn.
Lúc Hàn Phong đi vào, bước rất khẽ, hơn nữa cả ba người đàn ông đều đang chú ý đến Liên Linh, căn bản không nhận ra sự có mặt của hắn.
Lúc này, Liên Linh đang có vẻ rất đau đầu vì họ, nhất là người dẫn đầu.
Người này tên Trương Tử Lăng, thỉnh thoảng lại đến làm phiền nàng, khiến nàng khó chịu vô cùng. Nhưng từ nửa tháng trước, Trương Tử Lăng không đến tìm nàng nữa, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nàng vẫn thấy nhẹ nhõm.
Đúng lúc đó, nàng quen Hàn Phong và dần dần quên mất chuyện đó.
Ai ngờ, Trương Tử Lăng hai ngày trước đột nhiên xuất hiện.
Hôm đó vừa hay Hàn Phong không đến, Liên Linh trong lòng vốn dĩ không khó chịu lắm, nhưng Trương Tử Lăng có đứng cạnh nàng nói mãi không thôi, khiến Liên Linh cũng phải bực bội, buộc phải tìm lí do đuổi đối phương đi.
Chỉ có điều nàng không ngờ tên Trương Tử Lăng này vẫn âm hồn bất tán, hôm nay lại chạy đến.
Với sự đeo bám của Trương Tử Lăng, Liên Linh sớm đã cảm thấy phiền, bây giờ thấy Hàn Phong đến, mắt lóe lên một tia mừng rỡ, đang định lên tiếng.
Nhưng, Trương Tử Lăng không phát hiện ra sự có mặt của Hàn Phong, vẫn nhiệt tình nói:
– Liên Linh cô nương, nàng có thể nể mặt mà cùng ta ăn một bữa cơm đi.
Lúc này, Trương Tử Lăng đang đứng quay lưng lại với hắn, từ chỗ Hàn Phong chỉ có thể nhìn thấy ngang mặt nhưng nghe giọng nói thì lại rất quen.
Nghĩ một lúc, Hàn Phong đột nhiên nhớ ra.
Nửa tháng trước, trong Phong Vân thương hội, hắn đã gặp qua tên Trương Tử Lăng này. Chỉ có điều lúc đó Hàn Phong căn bản chẳng thèm quan tâm đến hắn nên không có quá nhiều ấn tượng, chỉ biết hắn được người khác gọi là “Trương thiếu”.
Hôm đó, Trương Tử Lăng có vẻ rất coi thường hắn, đứng bên cạnh hắn lải nhải không ngừng, cuối cùng thì mua một viên dạ hải minh châu.
Hàn Phong nhớ, lúc đo tên đứng bên cạnh Trương Tử Lăng có nói Trương Tử Lăng mua viên dạ hải minh châu này để tặng cho Liên Linh nàng nương, nhưng lúc đó Hàn Phong không để ý nên cũng quên luôn.
Bây giờ nghĩ lại, thì ra Liên Linh nàng nương mà bọn Trương Tử Lăng nhắc đến chính là Liên Linh này.
Vậy có thể nói, Trương Tử Lăng và Liên Linh sớm đã quen biết nhau từ lâu, viên dạ hải minh châu đó cũng là mua tặng Liên Linh.
Nhưng hắn không nghĩ Liên Linh có mối quan hệ đặc biệt gì với Trương Tử Lăng, đừng nói con người Trương thiếu thế nào, với những gì Liên Linh đã phải trải qua, căn bản không muốn tiếp xúc quá nhiều với người khác, nếu không đâu có một mình chạy đến tiểu thành xa xôi này, lấy đàn làm bạn.
Chuyện hắn có thể trở thành bạn của Liên Linh, ngay từ đầu đã là một bất ngờ thú vị.
Nhưng sau này mới hiểu, lúc đó Liên Linh mới chỉ mười lăm tuổi, ở tuổi đó một cô gái đáng lý phải được tận hưởng hết niệm vui cuộc đời, còn Liên Linh lại một mình trốn ở nơi heo hút này.
Thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy cô đơn, may mà hắn xuất hiện, hai bên lại cùng có chung nhiều vấn đề để nói, thế là tự nhiên thành bạn.
Hàn Phong nhìn sơ qua, Trương Tử Lăng có lẽ là loại công tử ăn chơi trác táng, tu vi chỉ là cơ sở thất phẩm, yếu đến đáng thương. Hai tên bên cạnh hắn so với Trương Tử Lăng còn yếu hơn đôi chút, chỉ có cơ sở ngũ phẩm.
Thực lực của cả ba người, không thể tạo nên bất cứ thương tổn gì với Liên Linh nên hắn có thể tạm thời yên tâm, tinh nghịch nhìn sang Liên Linh.
Để xem nàng sẽ xử lý thế nào.
Nghe Trương Tử Lăng nói vậy, Liên Linh nhất thời giận sôi người, thầm nghĩ con người này trơ tráo đến thế là cùng.
Liên Linh không biết vì sao, có chút bất an nhìn về phía Hàn Phong, phát hiện Hàn Phong đang nhìn mình, nửa cười nửa không, hình như không có ý định nói điều gì.
Thấy vậy, Liên Linh càng lo hơn, nàng sợ Hàn Phong hiểu lầm mình, nhưng cụ thể sợ hãi điều gì thì bản thân Liên Linh cũng không rõ.
Chỉ có điều, suy nghĩ trong đầu cứ không ngừng nhắc nhở nàng rằng, phải nhanh chóng đuổi mấy tên đáng ghét này đi.
– Trương Tử Lăng, ta nói ra không thích ngươi, ngươi vẫn chưa nghe rõ sao?
Ý tứ của Liên Linh đã rất rõ ràng, mặc dù nàng ghét Trương Tử Lăng, nhưng đối phương cũng chưa làm gì quá đáng với nàng nên từ trước đến giờ mặc dù trong lòng khó chịu nhưng Liên Linh chưa từng đuổi hắn.
Nhưng những lời nàng vừa thốt ra lúc nãy, dù có là kẻ ngốc cũng có thể hiểu.
Trương Tử Lăng không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu Liên Linh muốn nói gì.
Chỉ có điều, hắn không ngờ hôm nay Liên Linh lại nói thẳng như vậy, nhất thời có chút ngạc nhiên.
Liền sau đó, Trương Tử Lăng phản ứng lại, mặt lúc đỏ lúc xanh, nhìn bộ dạng có vẻ ngượng quá thành giận.
Nhìn thấy đối phương như vậy, Liên Linh lương thiện thoáng hiện lên một tia ngại ngùng. Những lời nàng nói lúc nãy có thể coi là không khách khí, nhưng nàng vẫn hi vọng tranh thủ cơ hội này, thoát khỏi kẻ đeo bám trước mắt.
Chỉ có điều lúc đó, Trương Tử Lăng đột nhiên tiến lên trước một bước, mắt dán chặt vào Liên Linh, bộ dạng như muốn nuốt chửng nàng.
Home » Story » ngạo thị thiên địa » Chương 75: Trương Tử Lăng