Tên nhóc kia chắc chắn là may mắn! Chắc chắn không thể thắng ba lần liên tục, đúng vậy! Là may mắn mà thôi!
Số tiền được trả về cho nàng hiện là ba mươi mẩu bạc vụn, Hàn Băng sau khi nhìn người lắc lại tiếp tục đặt toàn bộ vào số ba trước mặt mình.
“Một một một! Tổng ba điểm!”
Lúc này thì mọi người không thể tự thôi miên nữa rồi! Ba lần liên liên tiếp thì không thể nào là may mắn nữa, đó là thực lực!
Quản bàn cũng nuốt nước bọt, trả lại tiền nàng đã thắng, tiếp tục lắc xúc xắc.
Trước mặt nàng là ba thỏi bạc*.
*lại tiếp tục một chút về đơn vị tiền tệ loại nhỏ hơn chút nhé!
100 xu = 100 văn tiền = 1 xâu tiền.
10 xâu tiền = 1 mẩu bạc vụn.
50 mẩu bạc vụn = 1 thỏi bạc.
Hàn Băng im lặng lắng tai nghe tiếng xúc xắc, đặt ba thỏi bạc vào ô số mười năm.
Nam Thiên Sang dúi vào tay nàng một đống hạt điều hắn tự bóc, sau đó lại vui vẻ đứng bóc tiếp.
Hàn Băng dở khóc dở cười nhận lấy, cũng không trả lại hắn, chậm rãi ăn.
Mọi người thấy nàng đặt ô mười năm cũng có chút do dự không quyết, không biết có nên đặt theo nàng hay không.
“Ta đặt mười năm!”
Một người trong số đó cầm một thỏi bạc mạnh mẽ đặt vào ô số như đã hạ quyết tâm, sau đó mọi người cũng lần lượt đặt vào ô mười năm như nàng. Trong lòng âm thầm cầu nguyện rằng nàng không phải là may mắn, mà là có thực lực.
Tất nhiên cũng có một vài người giữ vững tự chủ của bản thân, đặt con số mà họ tự cho là đúng.
Quản bàn sau khi thấy người chơi đã đặt cược liền mở bát ra.
“Năm sáu bốn! Tổng điểm mười năm!”
“Ha ha ha, lão tử trúng rồi!”
“Ta cũng trúng rồi!”
Mọi người vui mừng cười ha hả, nhận lấy tiền thắng cược mà quản bàn đưa về, ôm trong lòng như báu vật.
Kha Vũ lần này bội phục sát đất, bắt đầu ôm chân nàng kêu gào truyền lại bí kiếp, hắn cũng muốn bách phát bách trúng như nàng!
Hàn Băng lắc đầu, nhận lấy mười năm thỏi bạc rồi đứng dậy.
“Thôi được rồi, không chơi nữa, về thôi!”
Mọi người ở đó thi nhau giữ Hàn Băng lại, khuyên nàng mới chơi thì chơi thêm mấy ván nữa, cho họ chơi ké một chút. Ngay cả Kha Vũ cũng muốn chơi một ván, nhất quyết kéo nàng ở lại.
“Được rồi, ván này ta chỉ đâu ca đặt đó, vậy có được không?”
“Được được được!” Kha Vũ gật đầu lia lịa, nhanh chân ngồi vào chỗ của nàng, nghiêm túc nhìn quản bàn lắc xúc xắc.
“Đặt tám!”
Kha Vũ móc trong túi ra một lượng vàng, nhanh nhảu đặt vào ô số tám. Mọi người cũng điên cuồng đặt giống hắn, mong mỏi nhìn quản bàn mở bát.
“Bốn hai…hai, tổng điểm… tám!” Quản bàn có chút run rẩy, nuốt nước bọt một cái ực, lấy tiền bên dưới bàn phân cho mọi người.
Người lời nhất lần này có lẽ là Kha Vũ, nhận lại năm lượng vàng! Mặt hắn cười tươi như hoa nở, ôm đống vàng cười hì hì.
“Về thôi!”
Hàn Băng dẫn đầu đoàn người đi ra ngoài cửa tiệm, Tư Gia Lâm dắt Nam Thiên Sang đi cùng, mặc kệ Kha Vũ vẫn ngồi đó ôm vàng mơ mộng.
“Tiểu đệ! Ca đây thật sự khâm phục đệ rồi! Quả thật là sáng mắt!” Tư Gia Lâm mỉm cười đi đằng sau, vẻ mặt nhìn nàng như nhìn thần tượng của hắn vậy.
Kha Vũ sau khi phục hồi tinh thần liền nhanh chóng cất vàng đi, đuổi theo ba người, miệng cười đến tận mang tai.
“Tiểu đệ tiểu đệ! Lần sau đệ muốn đi sòng bạc, hãy rủ ta đi cùng nhé! Ta sẽ bảo vệ đệ khỏi đám sói già gian xảo nơi này, có được không?”
“Chứ không phải ngươi muốn hưởng ké ư? Người nào vừa rồi còn sợ Triệu ca biết được sẽ xé xác bản thân, bây giờ lật mặt nhanh hơn cả lật tay à?!” Tư Gia Lâm rất thích đâm chọc Kha Vũ, vì nhiều lúc hắn thấy hắn ta rất ngốc, chọc rất vui.
Chúc mọi người ngày mới may mắn nè! ???