Chu Dịch thầm nghĩ nhất định là do chiếc nhẫn anh mua không quá hào nhoáng.
Vì vậy hôm sau tan sở, lúc trưởng phòng Chu lái xe ngang qua khu trung tâm mua sắm, anh liền lái xe vào đó và đi thẳng vào cửa hàng trang sức mua một chiếc nhẫn khảm sáu carat kim cương.
Sau khi mua về, Chu Dịch nhìn chiếc nhẫn kim cương sáng chói thì cảm thấy rất hài lòng. Nếu mấy tên đàn ông đó vẫn không nhìn thấy chiếc nhẫn này thì chính là bị mù.
Nhưng mà sau khi mua, Chu Dịch gặp chút khó khăn nên tặng nó như thế nào. Nhớ đến cảnh cầu hôn trong một nhà hàng sang trọng trên phim truyền hình, nam chính đã bỏ chiếc nhẫn kim cương vào trong bánh ngọt và đợi ăn đến khi nhìn thấy nó. Trước đó Tô Nam Tinh đã xỉa xói qua chuyện này, lúc đó cô nói: “Lỡ như nữ chính ăn luôn chiếc nhẫn kim cương thì chẳng phải đã hỏng việc rồi sao? Với lại bỏ chiếc nhẫn kim cương vào trong bánh ngọt thật là mất vệ sinh…”
Vì vậy phản ứng đầu tiên của Chu Dịch là vứt bỏ cách này. Chu Dịch lại tiếp tục suy nghĩ cách. Sau khi tan sở mua một bó hoa hồng cầm về nhà, sau đó nhân lúc cô vui mừng thì đưa chiếc nhẫn ra thì sao?
Nhưng anh ngẫm nghĩ lại, hình như cách này cũng không có gì đặc biệt. Đây là lần cầu hôn duy nhất trong cuộc đời bọn họ, anh phải để lại cho cô một ấn tượng khó quên mới được.
Trưởng phòng Chu đã lâm vào cảnh khó khăn.
Sau đó anh đã gọi điện thoại cho Hứa vui vẻ – người sắp làm chú rể, hỏi: “Này, cậu cầu hôn vợ cậu như thế nào?”
Hứa vui vẻ trả lời với vẻ thờ ơ: “Lúc ấy tôi đã nói thẳng: Anh cảm thấy hai chúng ta rất hợp nhau, sau khi kết hôn nhất định có thể hợp tác tốt. Đến thời điểm hai chúng ta đường ai nấy đi, chúng ta cũng sẽ không dây dưa với nhau.”
Chu Dịch cảm thấy mình không nên gọi điện thoại cho người này. Hứa vui vẻ nghe thấy Chu Dịch hỏi như vậy thì cũng hiểu ra, hỏi: “Sao vậy, cậu muốn cầu hôn em gái Tiểu Tô nhà cậu sao?”
Chu Dịch không lên tiếng, hai người đàn ông mạnh mẽ lại thảo luận chuyện này, anh vẫn thấy hơi xấu hổ.
Câu trả lời của Hứa vui vẻ không có gì mới lạ, “Cậu mời cô ấy đến một nhà hàng sang trọng nhất để dùng cơm, tìm một ban nhạc phụ họa rồi hai người khiêu vũ với nhau. Dù sao cậu cứ làm theo cách của người giàu, bất ngờ khiến cô ấy choáng ngợp trong hoa tươi, lãng mạn giống trong phim truyền hình vậy đó. Cuối cùng cậu quỳ gối một chân và lấy chiếc nhẫn ra để cầu hôn, đảm bảo cô ấy sẽ cảm động đến rơi nước mắt và sẽ lấy cậu ngay lập tức.”
Người như Hứa vui vẻ lại có thể kết hôn, Chu Dịch cảm thấy lo lắng cho tương lai của cậu ta.
Sau đó anh chần chừ thêm hai ngày nữa, Tô Nam Tinh lại trở về thành phố S để làm việc, những lời nói kia đã không thể nói ra. Nhưng anh vẫn luôn mang theo chiếc nhẫn bên người, bỏ vào trong cặp đựng tài liệu, suy nghĩ cơ hội thích hợp để mang nó ra.
Cuối tuần thư giãn, Tô Nam Tinh phải giúp mẹ Tô trông coi tiệm, Chu Dịch trở về thành phố S thăm bọn họ. Mẹ Tô vẫn rất nhiệt tình khi nhìn thấy anh, mỗi lần bà nhìn thấy anh đều nói: “Đại Dịch gầy đi rồi, tối nay dì sẽ làm đồ ăn ngon cho con, con ăn nhiều một chút.” Sau đó bà lại quở trách Tô Nam Tinh: “Ngày thường con phải làm thêm nhiều đồ ăn ngon cho Đại Dịch, làm việc vất vả như vậy cần phải bồi bổ cơ thể cho tốt.”
Dù sao đi chăng nữa, Chu Dịch vẫn cảm thấy mình được thương yêu nhất khi ở với mẹ vợ.
Trải qua hai chuyện ba Tô bị bệnh và qua đời, cách đối xử của mẹ Tô với anh thật là không còn gì phải nói. Lúc đầu bà xem anh như là con rể, trong sự quan tâm vẫn còn có chút khách sáo. Sau một thời gian dài, mẹ Tô đã xem anh như là con trai, lúc nào cũng sợ Tô Nam Tinh chăm sóc anh không tốt. Vì chuyện này mà mỗi lần anh trở về, Tô Nam Tinh đều bị mẹ Tô quở trách vài câu.
Mỗi lần như vậy, Tô Nam Tinh đều sẽ lườm anh vài lần, lần này cũng không ngoại lệ. Tô Nam Tinh liếc nhìn anh một cái, Chu Dịch vội vàng nói: “Nam Tinh thường xuyên làm đồ ăn ngon cho con, biết con bị đau dạ dày nên luôn nấu mì cho con ăn. Bây giờ cô ấy đã biết làm rất nhiều loại mì sợi, ăn rất ngon.”
Mẹ Tô nói: “Vẫn chưa đủ ngon,” Rồi nói với Chu Dịch: “Lát nữa dì sẽ nấu súp trứng cà chua cho con ăn, cách làm súp trứng cà chua này rất khác so với các loại súp bình thường. Dì đã đặc biệt học vì cháu ngoại tương lai của dì…” Nói đến đây, mẹ Tô không nói nữa, nói thêm thì giống như bà đang giục cưới. Bà có thể nói thẳng với Tô Nam Tinh, nhưng lại không dám nói thẳng với Chu Dịch.
Chu Dịch lập tức nói tiếp lời của mẹ vợ: “Sau này nếu có con thì chắc phải làm phiền đến dì rồi.”
Mẹ Tô đã sớm chuẩn bị sẵn sàng cho dự định sinh con của hai người, nghe thấy Chu Dịch nói như vậy thì trên mặt bà nở nụ cười, “Cháu ngoại của dì mà, dì không thương nó thì thương ai đây?” Suy nghĩ một chút, bà còn nói: “Thật ra thì con gái vẫn tốt hơn, Nam Tinh nhà chúng ta hồi còn nhỏ rất trắng trẻo, dễ thương, người khác vừa nhìn đều rất thích.”
Chu Dịch nghĩ đến đứa con gái trắng trẻo sau này của mình, giọng nói mềm mại gọi anh là “Ba”, Chu Dịch cảm thấy rất vui sướng, còn gật đầu với mẹ Tô và nói: “Con gái cũng tốt, con trai hay con gái đều được, miễn là Nam Tinh sinh thì con đều thích.”
Mẹ Tô hơi vui mừng, cảm thấy vẫn có thể nói về chuyện con cái với Chu Dịch.
Chu Dịch thầm nghĩ buổi tối nhân cơ hội này sẽ nói với Tô Nam Tinh, kết quả là buổi tối Đinh Diễm lại tới quầy thịt nướng của mẹ Tô. Sau đó mọi người còn tụ tập ăn đồ nướng, xiên nướng, đậu phộng, đậu nành tươi, giò heo, bia, nói chuyện phiếm.
Cơ hội này lại bị bỏ lỡ. Tối khuya sau khi về đến nhà, do có men rượu nên hai người đã đi ngủ.
Sau khi trở về thành phố B đi làm, Chu Dịch lại có nhiều tiệc xã giao hơn.
Tối hôm đó cả phòng ban đi ăn chung, trưởng phòng Hoắc nói: “Buổi tối cũng không có người ngoài, mọi người có thể dẫn người nhà tới.” Rồi nói với Chu Dịch: “Cậu cũng có thể dẫn bạn gái của cậu theo, đúng lúc để mọi người cùng vui vẻ.” Sau hai năm nữa ông Hoắc phải về hưu, ông ấy và Chu Dịch không có mối quan hệ cạnh tranh, ngược lại là có chút tình cảm thầy trò. Trong nhóm công ty, những mối quan hệ giữa người với người rất rắc rối, phức tạp, ông Hoắc đã chỉ bảo cho anh rất nhiều thứ.
Nếu trưởng phòng Hoắc đã lên tiếng thì Chu Dịch cũng sẽ hẹn Tô Nam Tinh. Đúng lúc buổi tối Tô Nam Tinh không có chuyện gì làm nên đã đồng ý.
Khi nhóm người Chu Dịch tan sở đi ra khỏi tòa nhà nhóm công ty thì vừa vặn nhìn thấy Tô Nam Tinh vừa mới đậu xe xong, sau đó bước xuống từ chiếc xe Mercedes-Benz màu đỏ.
Sau khi tới thành phố B, cô không thể lái chiếc xe Volkswagen golf ban đầu tới đây. Chu Dịch muốn mua cho cô thêm một chiếc xe khác, nhưng mà Tô Nam Tinh lại tiếc tiền, cảm thấy mình ngồi xe buýt và tàu điện ngầm cũng rất tiện, lại không bị kẹt xe. Sau đó Chu Dịch nhớ tới trong ga ra vẫn còn một chiếc xe thể thao Mercedes mà Hứa vui vẻ cho anh, vì vậy anh đưa cho Tô Nam Tinh lái.
Lúc đầu Tô Nam Tinh còn chê bai chiếc xe này quá phô trương: “Chiếc xe này quá phô trương, không hợp với nguyên tắc làm người khiêm tốn của em.”
Kết quả là cô phát hiện lượng công việc của mình quá nhiều sau khi lên làm phó tổng giám đốc, mỗi ngày cần phải đến gặp mặt nhiều người, không lái xe không được, vì vậy cô đành phải lái chiếc xe này.
Hiện tại cô đang mặc áo sơ mi màu xanh lá cây nhạt và chiếc váy ren trắng, bước ra từ trong xe. Cô vừa mới bước ra, Chu Dịch đã nghe thấy các đồng nghiệp nam trong phòng ban thầm thì với nhau: “Woa, vóc dáng của người đẹp này thật chuẩn, dáng dấp xinh đẹp, lại có khí chất nữa.”
Chu Dịch không nghe những gì bọn họ nói tiếp, trực tiếp đi tới gọi: “Nam Tinh.”
Tô Nam Tinh nghe thấy giọng nói của Chu Dịch thì mỉm cười với anh, nhanh chóng bước về phía anh, nép vào trong vòng tay anh. Một tổng giám đốc Tô mạnh mẽ đã biến thành một cô gái nhỏ nũng nịu, thích quấn lấy anh.
Điều này làm cho Chu Dịch bị mắc bệnh tính nam tiêu cực* rất hưởng thụ. Tổng giám đốc Tô nhà anh nắm rõ anh trong lòng bàn tay, cô có tất cả những dáng vẻ mà anh yêu thích.
*Tính nam tiêu cực: Con trai và nam tính định nghĩa tính nam tiêu cực (toxic masculinity) là quan niệm: đã là đàn ông thì “phải tự lập, hành động cứng rắn, hấp dẫn về thể chất theo một tiêu chuẩn hất định, bám sát vai trò giới cứng nhắc, dị tính, thể hiện được năng lực tình dục và sử dụng sự gây hấn để giải quyết xung đột.”