Hình U:【?】
Cô không tính là thân quen với Chu Hủ Sinh, thật sự khá ngại khi trực tiếp nhận số tiền này.
Rất nhanh sau đó, Chu Hủ Sinh trả lời cô:【Mình và Triệu Hội Thanh gửi chung một phần.】
Hình U:【Hở?】
Tuy biết tình hình của hai người họ, nhưng không ngờ sẽ nhanh đến vậy.
Tết Trung thu năm ngoái, Triệu Hội Thanh và Chu Hủ Sinh tình cờ gặp nhau trong biển người, rõ ràng đều có lĩnh vực cuộc sống khác nhau nhưng lại ngẫu nhiên chạm mặt nhau rất nhiều lần, giống như số phận đã an bài bọn họ phải trói chặt với nhau, cuối cùng nối lại tình xưa.
Tiền mừng đều đã đưa, mọi người ngầm muốn hai người mời khách, Hình U thảo luận với Minh Trầm, đối phương cũng không có phản đối nên quyết định lấy nơi quen thuộc mà mấy người họ hay tụ tập, chọn thời gian thích hợp để ăn một bữa với nhau.
Hiếm khi mọi người được gặp nhau, hơn nữa còn là chúc mừng cho đôi vợ chồng mới cưới, trong lòng đều rất vui vẻ.
Bắt đầu từ Chu Hủ Sinh, mỗi người đều nâng ly nói vài lời chúc phúc.
“Chúc hai cậu vĩnh kết đồng tâm, bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử.” Chu Hủ Sinh chọn lời chúc đơn giản mà hoàn mỹ nhất.
“Từ đồng phục đến váy cưới là chuyện rất hiếm, mà có thể nắm tay từ bé đến khi già đi càng là một giai thoại, hy vọng tình yêu của hai cậu sẽ mãi cuồng nhiệt, vĩnh viễn hạnh phúc.” Đúng là nhà biên kịch Triệu Hội Thanh, nói chuyện cũng phải có mở đầu và kết thúc.
Chu Hủ Sinh nhân cơ hội vòng tay ôm bạn gái: “Đôi ta chỉ còn thiếu váy cưới.”
Cũng có thể tạo thành một chuyện tình đẹp từ đồng phục đến váy cưới.
Triệu Hội Thanh trở tay nhéo anh ta, tương tác ngầm với nhau.
Đến lượt Tưởng Tử Dục, rất có phong thái của một ông chủ lớn, không nói hai lời mà đưa thẳng bao lì xì: “Tiền mừng đây.”
Mọi người cười ồ lên.
Người đàn ông ở bên ngoài được người khác kính trọng gọi là tổng giám đốc Tưởng, nhưng khi ở riêng cũng có một khía cạnh hài hước như vậy.
Người cuối cùng là Khương Ngải Chanh, cô ấy là người đầu tiên biết được tâm tư của Hình U, nhìn thấy người có tình cảm với nhau cuối cùng cũng kết hôn, trong mắt Khương Ngải Chanh vừa lắng đọng vừa đầy ẩn ý sâu xa: “Chúc mừng hai cậu, đạt được ước nguyện.”
Khi cụng ly, Tưởng Tử Dục liếc nhìn cô ấy một cái, sau đó uống cạn một hơi.
Sau khi đám người tản ra, anh ta cầm ly rượu đi về phía Khương Ngải Chanh: “Chanh tử.”
Tiếng gọi không lớn cũng không nhỏ, Khương Ngải Chanh dường như không nghe thấy, ngay khi anh ta đến gần, Khương Ngải Chanh nghiêng đầu trò chuyện với Triệu Hội Thanh.
Tưởng Tử Dục thu chân lại, xoay tới xoay lui cuối cùng dừng lại ở bên cạnh Hình U: “Này này, có phải gần đây tâm trạng của Chanh tử không tốt không?”
Hình U đang nhún chân theo nhịp bài hát, chợt ngừng lại rồi tò mò quay đầu, “Sao lại hỏi như vậy?”
“Gần đây, cậu ấy giống như không để ý đến mình lắm, lúc nãy mình nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy rất miễn cưỡng!” Giọng điệu của Tưởng Tử Dục giống như tố cáo, như thể cảm thấy tủi thân vì bị đối xử lạnh nhạt.
Hình U xoay người, đôi tay đặt ở trên bàn cao: “Cậu muốn cậu ấy nhiệt tình hơn với cậu?”
“Cũng không phải.” Những lời này nghe có chút kỳ quặc, Tưởng Tử Dục gãi gãi đầu, “Trước kia nếu có thời gian thì sẽ tâm sự nói chuyện, hiện tại đã hơn một tháng nhưng vẫn chưa nói được hai câu, mình cảm giác là cậu ấy đột nhiên không muốn để ý đến người khác.”
Lần trước Khương Ngải Chanh quay phim ở bên ngoài, anh ta vừa khéo đến nơi đó công tác, cũng là trùng hợp, khoảng cách rất gần. Anh ta ngỏ ý muốn mời ăn tối, nhưng Khương Ngải Chanh thẳng thừng từ chối, lúc nào gọi điện thoại cũng nói đang bận.
Cộng thêm thời gian trước sau, có lẽ đã một tháng không gặp nhau, vừa rồi chào hỏi cậu ấy, nhưng Khương Ngải Chanh cũng chỉ đáp lại một cách qua loa có lệ.
Bọn họ đã là bạn của nhau trong nhiều năm, phản ứng này rất không bình thường.
Hình U liếc nhìn anh ta một cái: “Cậu là sếp lớn, đâu ra nhiều thời gian mà tán gẫu cả ngày như vậy.”
Cuối cùng cô cũng biết lý do tại sao Khương Ngải Chanh muốn từ bỏ nhưng không thể buông bỏ được, với tần suất liên lạc này của Tưởng Tử Dục, từ không có tâm tư cũng sẽ trở nên xao động, huống chi Khương Ngải Chanh đã thích cậu ta lâu như vậy.
Tưởng Tử Dục lắc đầu nguầy nguậy: “Lịch trình dày đặc cũng phải tranh thủ nửa ngày rỗi, cậu không biết đâu, mỗi ngày đối phó với đám cáo già đó thật sự rất đau đầu, mỗi một câu nói với người khác đều phải suy nghĩ cẩn thận, nó khác hẳn với việc tán dốc với bạn bè.”
Giống như thân phận này của anh ta, đi ra ngoài đâu đâu cũng là “bạn”, nhưng “bạn” này không phải là “bạn”, chỉ khi ở trước mặt Minh Trầm và Khương Ngải Chanh, anh ta mới có thể thoải mái nói chuyện một cách tùy ý, bớt chút thời gian để nói chuyện phiếm thực sự là một loại thả lỏng tinh thần đối với anh ta.
Hình U cười: “Cậu và Khương Ngải Chanh nam nữ khác biệt, trò chuyện thường xuyên như vậy mà không cảm thấy có chút kỳ lạ sao?”
Tưởng Tử Dục: “Không đâu, bọn mình chỉ nói chuyện phiếm mà thôi.”
Hình U giả dụ: “Vậy lỡ như, nếu cậu và Chanh tư đang hẹn hò với ai đó, thì việc giữ liên lạc với bạn khác giới là điều không hay lắm nhỉ.”
Tưởng Tử Dục: “Bọn mình đều độc thân.”
“Đúng vậy, hai người đều độc thân.” Hình U nghiêng đầu nhìn thoáng sang Khương Ngải Chanh, phát hiện cô ấy không hề chú ý đến bên này, lặng lẽ hỏi Tưởng Tử Dục, “Cậu có còn nhớ lần trước cậu nói rằng muốn theo đuổi cô nàng ngôi sao trông có chút giống Chanh tử không?”
“A…” Nhắc đến chuyện này lại đau lòng.
Hình U cầm cốc chuyển vị trí, định thay bạn mình hỏi thử một lần: “Tưởng Tử Dục, cậu để tâm đến Chanh tử như vậy, không phải là có ý đó với cậu ấy chứ?”
Câu hỏi đột ngột nện vào đầu khiến Tưởng Tử Dục ngây người.
Trước đây nghe người trong giới giải trí trêu chọc, anh ta hoàn toàn không để trong lòng, nhưng bây giờ những lời này lại được thốt ra từ miệng của Hình U. Không hiểu tại sao, cảm giác có chỗ nào không đúng, Tưởng Tử Dục giơ tay lên, vẻ mặt cảnh giác: “Cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói lung tung.”
Hình U nhúc nhích mũi chân: “Không phải thì thôi, cậu kích động như vậy làm gì.”
Tưởng Tử Dục giống như có tật giật mình mà nhìn thoáng qua bên kia, cố ý hạ giọng: “Mình và Chanh tử là tình bạn trong sáng, nói câu ra này không phải rất kỳ cục sao?”
“Được rồi.” Thái độ của đối phương đã như vậy, Hình U cũng không còn lời nào để nói: “Mình chỉ nghe nói cô gái đó giống với Chanh tử, còn nghĩ rằng cậu thích kiểu người này.”
“Mình nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.” Tưởng Tử Dục dở khóc dở cười “Nói thật với cậu, ban đầu mình cảm thấy cô ấy có chút giống Chanh tử, nhưng sau đó lại phát hiện cả hai có khác biệt quá lớn, dù sao cũng trưởng thành trong môi trường khác nhau.”
Cả hai lớn lên trong môi trường và bầu không khí sinh hoạt khác nhau nên tính cách được hình thành cũng không giống nhau, tính cách vui vẻ cởi mở của Khương Ngải Chanh là thật, còn ngôi sao nhỏ kia lại cố tình xây dựng hình tượng. Mới đầu anh ta đặc biệt chú ý thì đúng là nghĩ ngay đến Khương Ngải Chanh, nhưng về sau dần dần nhận ra hai người hoàn toàn khác nhau.
Hình U cười khẽ hai tiếng, giống như thuận miệng nói tiếp, “Vậy là sau này không thích nữa phải không?”
Tưởng Tử Dục: “…”
Ngôi sao nhỏ kia muốn tiến về phía trước bằng chính năng lực của mình, quyết tâm nỗ lực rất mạnh, lòng tự trọng cũng rất cao, cho rằng anh ta muốn chơi quy tắc ngầm nên cả người đều mang đầy gai góc.
Thiếu gia nhà họ Tưởng được công nhận là một đứa trẻ lớn lên trong sự cung phụng không học được cách cúi đầu, sau vài lần bị từ chối thì dứt khoát từ bỏ.
Lúc này, bình giấm chua nhìn quanh bốn phía, bắt đầu đi đến bên cạnh Hình U: “Đang nói gì vậy?”
Hình U nói ẩn ý: “Nói buổi tụ tập lần này có nhiều hơn lần trước một đôi, chỉ còn lại hai chó độc thân.”
Hôm nay là ăn mừng tân hôn, đứng nói chuyện phiếm với Tưởng Tử Dục cũng không thành vấn đề, cô nắm tay Minh Trầm nói: “Đi thôi, chúng ta đi ca hát đi.”
Vừa nói dứt lời, điện thoại của Hình U đột nhiên vang lên: “Ấy, đợi một chút, anh hai gọi điện cho em.”
Lúc sáng, ông nội và ba mẹ nhận được tin nhắn thì đều trả lời bọn họ, duy chỉ có Hình Nhận là chậm chạp không có động tĩnh, Hình U cũng không biết cả ngày hôm nay anh ấy bận rộn chuyện gì.
“Anh hai.” Hình U trả lời điện thoại.
Giọng nói của Hình Nhận rất độc đáo, vừa từ tính lại trầm ổn: “Mới nhìn thấy tin nhắn của em, chúc mừng nhé.”
Hình U lại không quan tâm đến điều này, chỉ tò mò: “Gần đây anh bận việc gì thế? Sao đọc tin nhắn trễ vậy?”
Hình Nhận lời ít ý nhiều: “Không có thói quen nghịch điện thoại.”
Khi còn ở trong quân đội, anh rất ít khi chạm vào, cũng không có thói quen cầm điện thoại cả ngày không rời như hầu hết mọi người, trừ khi đó là cuộc gọi mà anh muốn nghe.
“Vậy anh đang làm gì vậy?”
“Làm việc.”
“…” Hôm nay chúng ta có thể trò chuyện thật tốt được không?
Cô thay đổi câu hỏi: “Anh đang ở đâu?”
“Ninh Thành.” Có lẽ là nhận ra câu từ của mình quá ít, Hình Nhận nói thêm, “Cách em không xa.”
Hình U: “Bọn em đang ăn tối, để em gửi địa chỉ cho anh, anh đến đây?”
Hình Nhận: “Không được, anh còn có việc.”
Hình Nhận luôn thần thần bí bí như vậy, đến rồi đi không dấu vết, Hình U phải nhờ đến vận may mới có thể gặp được anh ấy vài lần.
Cúp điện thoại, vừa quay đầu liền nhìn thấy người đàn ông đang dựa vào cạnh cửa, Hình U cất điện thoại, đi tới nắm lấy cánh tay anh: “Anh hai có việc nên không tới được.”
Minh Trầm không hề khách khí: “Trở về phải hỏi anh ấy phần tiền mừng mới được.”
Hình U phụt một tiếng, “Anh trai của em nghèo lắm.”
Hình Nhận ở bên ngoài mấy năm nay nhưng không đòi hỏi gia đình một xu nào, ai có thể tưởng tượng được rằng người đàn ông kiên định bất khuất, được tôi luyện bất chấp gian khổ vẫn không bỏ cuộc thật ra là một cậu ấm có một cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước.
Hai người trở vào phòng một lần nữa, có người đề nghị chơi trò chơi.
Rút thẻ bài, đến cuối cùng còn dư hai thẻ, Đại vương có thể trừng phạt Tiểu vương làm một việc theo ý muốn. Nếu hai thẻ bài này cùng nằm trên tay một người, chúng có thể triệt tiêu lẫn nhau.
Vòng đầu tiên, Chu Hủ Sinh và Triệu Hội Thanh tương ái tương sát.
Vòng thứ hai, hai người có trong tay Đại vương và Tiểu vương trao đổi, tiếp tục tương ái tương sát.
Vòng thứ ba, Triệu Hội Thanh rút được Đại vương, ngay khi mọi người cho rằng hai người họ sẽ tiếp diễn như lúc nãy, nào ngờ Khương Ngải Chanh mở ra thẻ bài Tiểu vương, chị em bảo vệ lẫn nhau, vượt qua màn dễ dàng.
Sau đó nữa, mọi người đều lần lượt bị dính đòn, chỉ có Hình U và Minh Trầm là không hề thua, điều này làm Khương Ngải Chanh nghĩ đến quá khứ: “Hai người này quả thật là Bug* mà, lần nào chơi trò chơi cũng như vậy!”
*Bug: Dùng để mắng (người này có khuyết điểm lớn) hoặc khen ngợi (người này rất giỏi hoặc có năng lực vượt trội hơn người thường hoặc gặp được nhiều may mắn)
Hình U đặt một tay lên vai Minh Trầm, dựa vào ông xã nhà mình một cách đầy tự hào: “Ăn may thôi, là vậy đó.”
Những người khác giao tiếp bằng mắt và bắt đầu thành lập liên minh, sau khi Hình U nói xong câu nói đó thì nhanh chóng bị đánh bại.
Ở phân đoạn này, Tưởng Tử Dục còn lại một thẻ bài Đại vương, trong tay Minh Trầm có một thẻ bài và Hình U còn hai thẻ bài.
Thẻ bài Đại vương không cần đi vào vòng tuần hoàn nữa, chỉ cần ngồi đợi kết quả cuối cùng.
*Giải thích cho ai đang lag: Tưởng Tử Dục rút được thẻ bài Đại vương nên chỉ cần ngồi một bên hóng xem giữa Minh Trầm và Hình U ai là người có thẻ bài Tiểu vương.
Hiện tại, Minh Trầm phải rút một thẻ bài trên tay Hình U, nếu rút trúng Tiểu vương, Hình U có thể rút lui an toàn, ngược lại, cô sẽ bị trừng phạt.
Minh Trầm đưa tay lên, Hình U bắt đầu căng thẳng.
Khi anh chỉ vào phía bên phải, Hình U giữ chặt thẻ bài không chịu buông tay.
Rất rõ ràng, rút thẻ bài đó là cô sẽ thua.
Hình U không ngừng ra hiệu bằng ánh mắt cho anh, nhưng Minh Trầm làm như không nhìn thấy.
Hình U liên tục nhíu mày: “Khụ khụ —”
Chẳng phải các cặp vợ chồng khác đều bảo vệ vợ của mình khi ở bên ngoài sao? Sao anh lại như vậy hả!
“Ồ ~”
Chỉ còn vài thẻ bài mà thôi, mọi người đều đoán ra được, cùng chờ xem kịch hay.
Như bao cặp đôi khác, bạn trai quả thật sẽ chủ động đứng ra bảo vệ bạn gái của mình, nhưng đây là đang chơi trò chơi, Minh Trầm sẽ không dễ dàng nhường cô.
Hôm nay anh chưa thua lần nào, là bất khả chiến bại.
Khương Ngải Chanh cố ý thúc giục: “Rút lẹ đi, đừng ra vẻ nữa.”
Bên cạnh vẫn luôn ồn ào, Hình U rất chắc chắn rằng nếu cô thua cuộc, hội chị em từng đùm bọc lẫn nhau tuyệt đối sẽ không bỏ qua thể chất cá koi* trong cô.
*Thể chất cá koi: Cá koi là loại cá cảnh có tuổi thọ cao, mang ý nghĩa may mắn và tốt lành, còn trong ngôn ngữ mạng có nghĩa là một người luôn gặp may mắn, như thể tất cả những điều tốt đẹp trên thế giới này đều tập trung trên người họ.
“Minh Trầm.” Hình U bắt đầu muốn anh nhường một cách lộ liễu, nhưng đối phương vẫn duy trì lựa chọn ban đầu, cầm thẻ bài không chịu đổi.
“Tiểu Khổng Tước, bỏ tay ra.” Minh Trầm nhìn cô chằm chằm, đáy mắt mang theo ý cười, khóe miệng nhếch lên, giống như cũng đang chờ cô thua trận này.
Hình U không thể không dùng đòn sát thủ “Anh trai.”
“Khụ.” Minh Trầm ho nhẹ, cúi đầu, không nhìn vào mắt cô nữa.
Hình U:?
Có phản ứng, nhưng rõ ràng là chưa đủ.
“Ê ~” Mọi người trêu chọc, “Ăn gian quá nha.”
“Thôi xong rồi U U, kỹ năng triệu hồi đã mất hiệu lực.” Khương Ngải Chanh khoanh tay xem kịch hay, nhớ đến trước đây vẫn là cô ấy chia sẻ cho Hình U tuyệt chiêu làm nũng này.
Cô ấy nháy mắt với Hình U: “Hai cậu đã lãnh chứng rồi, còn gọi anh trai gì nữa?”
Hình U tỉnh ngộ, làm trò trước mặt mọi người, nhìn về phía anh rồi gọi bằng chất giọng giòn tan: “Chồng ơi!”
“…” Minh Trầm hít sâu một hơi, giữa hàng lông mày toát lên ý cười không thể che giấu.
Sau đó, quần chúng ăn dưa tận mắt nhìn thấy Minh Trầm đưa tay cầm lấy thẻ bài Tiểu vương ở bên cạnh.
Hai tiếng “Chồng ơi” đã khiến vị vua bất bại tự nguyện nhận hình phạt.
*
Bữa tiệc nhỏ này kéo dài đến tận mười một giờ tối.
Chu Hủ Sinh và Tưởng Tử Dục uống rất nhiều, một người bình thường có tửu lượng tốt như Minh Trầm cũng có chút mất ý thức, còn các cô gái thì ngược lại vô cùng tiết chế.
Ngày mai còn phải đi làm, Khương Ngải Chanh chỉ uống hai ly rồi đặt xuống. Cách đây không lâu, Triệu Hội Thanh có chút vấn đề về dạ dày nên chỉ nâng ly tỏ ý chúc mừng. Hình U thừa biết hôm nay Minh Trầm sẽ bị chuốc say, nên nghĩ rằng phải có ít nhất một trong hai người tỉnh táo.
Uống xong ba vòng, Khương Ngải Chanh cầm túi xách lên: “Mình phải về trước đây.”
Mọi người đều là người trưởng thành có sự nghiệp, Hình U biết tính chất công việc của cô ấy nên cũng không thuyết phục nhiều: “Để mình gọi xe đưa cậu về?”
“Không cần phiền như vậy, mình có thể tự xử lý.” Khương Ngải Chanh chỉ uống hai ly, ý thức tỉnh táo.
Thấy cô ấy rời đi, Tưởng Tử Dục đột nhiên đứng lên: “Chanh tử, cậu phải về sao? Không ở lại chơi thêm một lát nữa à?”
Khương Ngải Chanh siết chặt chuỗi ngọc trai trên túi xách: “Ngày mai còn có việc.”
“À công việc.” Khuôn mặt của Tưởng Tử Dục đỏ bừng vì rượu, “Công việc quan trọng, công việc quan trọng, mình đưa cậu về?”
Mọi người:???
Say thành như vậy còn muốn đưa người ta về nhà, đúng là bạn tốt hết lòng hết dạ.
Thậm chí đối phương cũng cảm thấy buồn cười: “Tưởng Tử Dục, cậu vẫn nên nghĩ xem làm cách nào để bản thân có thể về nhà đi.”
Khương Ngải Chanh vẫy tay với mọi người: “Mình đi nhé, lần sau gặp lại.”
Màn đêm đen xám như mực, không có lấy một vì sao trên bầu trời. Khương Ngải Chanh ngồi trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi cho đến khi xe đến tiểu khu.
Cô thường đi bộ về nhà, nhưng đêm nay có chút khác thường, vẫn còn vài trăm mét nữa mới đến cổng nhà, Khương Ngải Chanh luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Cô đứng dưới ngọn đèn đường nhìn tới nhìn lui, con đường phía sau vắng tanh, ngoại trừ cỏ cây hoa lá bị màn đêm bao phủ thì chẳng có gì khác.
Có lẽ là vì bản thân quá mẫn cảm, Khương Ngải Chanh xoa đầu rồi tiếp tục đi về phía trước.
Một bước, hai bước, ba bước… Khương Ngải Chanh đột nhiên xoay người lại.
Xung quanh im ắng, không hề có hiện tượng bất thường.
Khương Ngải Chanh thở ra một hơi, ngay khi cô định thu hồi tầm mắt, cô liền chú ý đến một bóng đen phản chiếu dưới ngọn đèn đường ở góc đường bên kia. Nhìn hình dáng không phải là các tòa nhà xung quanh, mà giống như là… Người.