Thánh nữ vẫn mặc một quần áo trắng tinh như lần đầu tôi gặp, lưng quay ngược về phía cửa. Dưới mặt đất nơi nàng quỳ gối là một trận pháp hình tròn cực kỳ to lớn, toả ra ánh sáng xanh dịu nhẹ. Nếu dùng linh lực quan sát có thể thấy các đường vân trên trận pháp được kết nối với cơ thể thánh nữ, biến nàng trở thành một phần của trận pháp.
Trên đời có rất nhiều loại trận pháp khác nhau, có loại có thể kích hoạt từ xa, cũng có loại yêu cầu người thi pháp phải đứng yên tại chỗ để kết nối với nó. Trận pháp của Thần này hiển nhiên thuộc về vế sau.
Trông thánh nữ có vẻ như đang vô cùng tập trung nên tôi không muốn quấy nhiễu đến nàng, nhìn như thế đã đủ rồi. Thế nhưng thời điểm tôi kéo áo Man Di định bảo y đi thôi, vị thánh nữ trong phòng bỗng dưng cất giọng: “Tiến vào đi.”
Tôi ngờ vực ngó quanh, nơi này chỉ có tôi và Man Di, đương nhiên ám chỉ chúng tôi. Mà sắc mặt Man Di cũng khá bất ngờ, tựa hồ không biết bản thân đã bị phát hiện ra từ khi nào.
“Không còn người nào khác ở nơi này ngoài hai ngươi đâu.” Thánh nữ một lần nữa lên tiếng.
Đã đến nước này trốn tránh cũng vô ích, người ta chỉ thiếu điều chỉ mặt điểm tên mà thôi. Man Di đường hoàng đẩy cửa bước vào, còn tôi thì khoanh tay xin lỗi ngay lập tức: “Vô cùng xin lỗi, do ta tò mò muốn biết trận pháp hộ giáo của Vọng Thần giáo trông ra sao mà thôi.”
Man Di lại hỏi một vấn đề khác: “Ngươi phát hiện ra chúng ta từ khi nào?”
“Sau khi kích hoạt trận pháp, ta hoà làm một cùng toàn bộ vùng lãnh thỏ nơi trận pháp bao trùm. Cho dù chỉ là một con sâu cái lá cũng có thể nhận ra, nói gì đến hai người sống sờ sờ.” Nàng đáp lời chúng tôi.
Ra là vậy. Tôi nghe giải thích xong thì càng không khỏi thêm hứng thú với trận pháp của Thần.
Thánh nữ đột nhiên lên tiếng: “Gia Hoà… ở Thanh Sơn phái thế nào?”
Tôi ngẩn người, nhận ra nàng đang hỏi về nhị sư huynh: “Tuy rằng sư huynh hay trốn học lười tu luyện, nhưng mà tính cách dễ chịu phóng khoáng rất được đồng môn yêu mến. Lúc ta mới vào Huyền phong cũng là huynh ấy chỉ dạy cho ta.”
Theo lý thì tam sư huynh mới là người dẫn dắt tôi, nhưng hắn là bán yêu, cách tu luyện không giống nhân loại hoàn toàn nên không tham khảo được. Hơn nữa tính tình hắn rất lạnh nhạt, kết quả công việc này lại đổ lên đầu Lý Gia Hoà.
Nhị sư huynh tuy rằng luôn than thở mình đã phải gánh tam sư đệ còn gánh cả tôi, nhưng xưa nay luôn tận tâm tận tình hỗ trợ, chưa từng chèn ép gây chuyện với tôi bao giờ.
Bởi vì thánh nữ đưa lưng về phía cửa nên tôi không tài nào đoán được biểu cảm gương mặt nàng ra sao. Chỉ thấy một lúc lâu sau, nàng mới lại lên tiếng: “Nó có hận ta không?”
Tôi không khỏi lấy làm ngạc nhiên: “Tại sao hắn lại phải hận ngài?”
Huống hồ mỗi lần Lý Gia Hoà nhắc tới chị gái mình trên mặt luôn mang theo nét cười, giọng nói cũng lộ rõ sự tự hào, vì sao thánh nữ lại cho rằng nhị sư huynh tôi hận mình?
“… Bởi vì Vọng Thần giáo đã trục xuất hắn.” Thánh nữ khẽ giọng đáp.
“Đấy cũng do giáo quy, nào phải lỗi của ngài.” Tôi bất đắc dĩ nói.
Việc Vọng Thần giáo không thu lưu nam tử ai mà chẳng biết. Đa số đệ tử và giáo dân đều là nữ tử từng bị đàn ông hãm hại lừa gạt, bọn họ trước khi nhập giáo đều thề rằng cả đời sẽ chỉ hiến dâng trung thành với Thần, người nào muốn kết hôn hay yêu đương cùng nam tử khác thì bắt buộc phải trục xuất khỏi giáo.
Nhị sư huynh nói năm sáu tuổi hắn đã được mang đi, thế thì khi ấy thánh nữ cũng chỉ mới sáu tuổi là cùng. Một đứa trẻ như nàng có thể làm gì được đây.
“Kỳ thực năm ấy các trưởng lão cũng đã bàn bạc xem liệu có nên phá lệ giữ nó lại hay không, dẫu sao cũng là huyết mạch của thánh nữ đời trước. Nếu nó trở thành thánh nam, cả đời cũng một lòng phụng sự cho Thần thì thật ra cũng chẳng ảnh hưởng lắm.” Giọng nói nàng nghe không rõ vui buồn, “Nhưng ta đã bảo họ giáo quy không thể phá vỡ. Vì thế Gia Hoà mới bị đưa đến Thanh Sơn phái cho Lãn Nhàn chân nhân.”
Chuyện này không một ai trong số chúng tôi biết. Tôi thậm chí không biết nhị sư huynh tôi có biết hay không, chỉ ngẩn người ra: “Vì sao?”
Thánh nữ im lặng, lại lần nữa cất lời: “Nó chỉ là một người bình thường, không thể đảm đương vị trí đấy được. Hơn nữa giáo quy từ khi thành lập đã thế, sao có thể vì một người mà thay đổi.”
“Lúc ta nói chuyện ấy, nó hẳn đã nghe thấy. Kể từ sau khi rời đi, nó chưa từng quay lại thăm ta một lần. Lần đầu tiên quay trở lại vì ta cũng là vì Thánh Thuỷ. Thế nhưng nó vẫn luôn xa cách đối đãi ta như người lạ, hệt như cách những đệ tử và giáo dân kia hành lễ với ta vậy…”
Các tia sáng trên trận pháp bất chợt nhấp nháy, tựa hồ thể hiện cảm xúc dao động trong lòng thánh nữ lúc này. Thế nhưng rất nhanh chúng đều đã được dằn xuống.
Tôi nhìn ra được bởi vì thánh nữ đang liên kết trực tiếp với kết giới, cho nên mọi cảm xúc của nàng đều sẽ ảnh hưởng tới việc vận hành trận pháp. Có thể nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng như vậy, xem ra những năm qua thánh nữ đã tập mãi thành quen.
“Mà thôi, có nói gì cũng không thay đổi được quá khứ.” Nàng chậm rãi nhả chữ, “Ta có thể để ngươi xem qua trận pháp của Thần, đổi lại ta cần ngươi làm một chuyện.”