Thứ tư, thành lập chế độ tư hữu, cho phép người dân có của cải riêng, cùng với chế độ dùng lao động để đổi thù lao.
Thứ năm, đưa ra chế độ giao dịch công bằng, lấy vật đổi vật làm cơ sở.
Thứ sáu, các hành vi phản bội, giết người, cố ý đả thương người, trộm cắp, cướp đoạt, cường bạo, hiếp dâm, vũ nhục, lừa bịp, vu cáo, phỉ báng, và ăn thịt người bị cấm.
Thứ bảy, đưa ra chế độ giáo dục, trẻ em từ sáu tuổi trở lên phải đi học, mười hai tuổi trở lên phải đi huấn luyện theo các chiến sĩ.
Thứ tám, đưa ra phúc lợi xã hội, các chiến sĩ không còn năng lực tự lo cho bản thân, cha mẹ không có con cái nuôi, hoặc người già không có ai chăm sóc, sẽ được bộ lạc nuôi, không được ruồng rẫy hay vứt bỏ.
Thứ chín, đưa ra chế độ khen thưởng, cổ vũ mọi người sáng tạo và phát hiện cái mới, khen thưởng cho những người có cống hiến lớn cho bộ lạc, tích cực lao động và tích cực học tập.
Chín quy tắc, tỉ mỉ còn có rất nhiều nội dung.
Mọi thứ đều do Nghiêm Mặc tự tay viết ra, rồi Nguyên Chiến khắc lên một tấm bia đá, sau khi khắc xong, tấm bia đá thật lớn đó được cắm giữa trung tâm bộ lạc.
Mặt trước bia đá viết quy tắc tổng quát, mặt sau viết chi tiết và tỉ mỉ.
Sau này, theo sự phát triển của bộ lạc, luật pháp và quy định cũng sẽ càng ngày càng hoàn thiện, nhưng tấm tấm bia đá thuở ban đầu này vẫn luôn sừng sững trên khối đất ấy, tuy rằng về sau bộ lạc nhiều lần lâm vào chiến hỏa mà phải thay đổi vị trí, nhưng nó vẫn luôn tồn tại, thậm chí còn được người đời sau xưng là pháp thạch tổ truyền của Cửu Nguyên.
Không nói đến chuyện trong tương lai, hiện tại nói tới tình huống bộ lạc, những quy tắc này vừa ban ra, cả bộ lạc liền dậy sóng gió.
Tuy rằng có rất nhiều điều mà người A Ô không hiểu hết, nhưng hiểu sơ sơ cũng đủ để làm bọn họ khiếp sợ.
Có điều, nhiều hơn cả khiếp sợ lại là vui sướng, chứ không phải bài xích hay phản cảm.
Đặc biệt là điều thứ tám, người già, trẻ nhỏ không có năng lực hoặc không thể tự lo cho bản thân chẳng những không bị vứt bỏ hoặc làm thịt ăn, mà còn được bộ lạc nuôi, điều này khiến mỗi mgười trong tộc A Ô nhanh chóng sinh ra lòng trung thành sâu đậm đối với bộ lạc.
Còn có người không tin: “Đây là thật chăng?”
“Những gì tư tế đại nhân nói đều là thật ư?!” Đây là phái kiên định ủng hộ Nghiêm Mặc.
“Không phải giả đâu, thủ lĩnh đại nhân đã khắc vào đá rồi!” Đây là phải tin tưởng và sùng bái Nguyên Chiến.
“Còn cái dùng lao động đổi… thù lao, có nghĩa là gì?”
“Cái này chắc phải hỏi bọn Ô Thần một chút, Ô Thần!”
Người A Ô phải cần một khoảng thời gian mới có thể hiểu và chấp nhận những quy tắc đó, Nghiêm Mặc cũng không vội, chỉ cần mắt không mù, óc không hư, ai cũng sẽ biết chín quy tắc ấy hoàn toàn có lợi đối với những người luôn cố gắng trong bộ lạc.
Có một việc thú vị, trong khoảng thời gian này, điều mà người A Ô nhiệt tình nhất đó là: Đặt tên cho mình.
Nghiêm Mặc bảo Ô Thần, Diệp Tinh và Tát Vũ phụ trách thống kê dân số bộ lạc và họ tên, giới tính, tuổi tác, sở trường đặc biệt cùng quan hệ của mọi người, mà người tộc A Ô vì để tên mình được khắc lên đá, liền vắt hết óc suy nghĩ một cái tên.
Diệp Tinh chính là mắt to, Tát Vũ chính là thằng nhóc thô lỗ Tát. Từ khi hai đứa nó phát hiện Ô Thần có tên, liền thường xuyên dùng ánh mắt u oán để nhìn lén Nghiêm Mặc, ngày thường cũng chăm chỉ hơn rất nhiều. Nghiêm Mặc cảm thấy thật buồn cười, liền đặt tên cho hai đứa nó để khích lệ và khen thưởng.
Bởi vì có ba đứa này làm tiền lệ, nên Nghiêm Mặc cũng tự đặt tên cho toàn bộ lũ trẻ mà hắn phụ trách dạy học.
Kể ra cũng thật buồn cười, cha mẹ và thân nhân lũ trẻ vốn dĩ đang sầu lo xem nên lấy họ gì cho mình bây giờ, thì thấy con nhà mình được tư tế đại nhân tự mình đặt tên cho, liền dứt khoát lấy họ của tụi nó làm họ mình.
Không biết Nghiêm Mặc cố ý hay vô tình, mà không để người tộc A Ô mang họ Ô, hắn đặt tên họ cho lũ trẻ đều là những dòng họ khác nhau, hơn nữa còn có một số người tự thêm những dòng họ cổ quái hiếm lạ cho mình, có người thêm cho vui, có người thêm rất nghiêm túc, một bộ tộc A Ô nho nhỏ sĩ số sáu mươi mốt người, nay có mười chín dòng họ.
Lão tộc vu và đệ tử của lão, cả tộc trưởng A Ô cũng xin Nghiêm Mặc đặt tên giúp mình, Nghiêm Mặc vui vẻ đồng ý, lão tộc vu liền tên Vu Thành, mà đệ tử lão thì tên Vu Thanh, tộc trưởng A Ô thì tên Mục Trường Minh.
Mỗi ngày Nghiêm Mặc đều tính thời gian.
Từ hôm trận tuyết đầu tiên rơi xuống, hắn xem đó là ngày bắt đầu của mùa đông, tới hôm nay, hắn đã ghi được ba mươi chữ ‘chính’ (正), cũng có nghĩa là đã qua một trăm năm mươi ngày, nếu dựa theo cách tính ba mươi ngày là một tháng, thì đến bây giờ đã được năm tháng rồi.
Nửa tháng trước, Nguyên Chiến nói rằng, hắn ngửi được hương vị của mùa xuân. Sau đó, ngày hôm qua, Nghiêm Mặc phát hiện một ngọn cỏ non mọc trên mặt đất ở ngoài lều, tuy rằng thời tiết vẫn lạnh như cũ, gió vẫn rét thấu xương, nhưng mùa xuân thật sự đã trở lại.
Hiện giờ, dưới sự trợ giúp của tộc Người Cá, Nguyên Chiến chẳng những hoàn thành xong công trình lớn là ngoại sông đào, mà ngay cả nội sông đào cũng xong tất.
Hơn nữa, bởi vì được tộc Người Cá ủng hộ mạnh mẽ, thủ lĩnh tộc Người Cá phái ra tám trăm vị chiến sĩ đến hỗ trợ, kết quả con sông vốn định là sâu mười mét, rộng sáu mươi mét nay biến thành sâu ba mươi mét, rộng gần một trăm năm mươi mét, chẳng khác gì một con sông lớn.
Ngay cả phần nội sông đào cũng tăng lên tới mười lăm, rộng năm mươi mét.
Khi sông đào có thể dẫn nước vào từ hồ Thanh Uyên, ngày hôm đó, toàn dân bộ lạc Cửu Nguyên và một đám người cá chạy ra xem náo nhiệt.
Nghiêm Mặc cho rằng hôm ấy thủ lĩnh tộc Người Cá – Hải Sâm, hoặc là tộc vu của bọn họ sẽ có ít nhất một người tới, nhưng hai vị tai to mặt lớn này lại chẳng thấy đâu.
Nghiêm Mặc biết, bộ lạc Cửu Nguyên chưa cường đại đến mức có thể khiến hai người nọ tự thân ra gặp, tộc trưởng Hải Sâm chịu phái chiến sĩ tộc mình ra giúp mở đường sông đã là tốt rồi, đó còn là nhờ việc mở đường sông có lợi cho tộc Người Cá.
Không sao, sớm muộn gì hắn cũng sẽ khiến thủ lĩnh và tộc vu của tộc Người Cá phải nhìn thẳng vào sự tồn tại của họ, nâng địa vị của bộ lạc Cửu Nguyên lên như một đồng minh ngang hàng.
Khi con sông đào được xây xong, trong khoảng thời gian đó xảy ra không ít chuyện lông gà vỏ tỏi. Chẳng hạn như Đóa Phỉ tới tìm Nghiêm Mặc, đòi một căn lều độc lập, còn đòi thêm hai người phụ nữ trẻ tuổi hầu hạ.
Nghiêm Mặc trả lời rất đơn giản: “Được thôi. Lều thì coi như lấy cái áo khoác lông của cô ra trả, cho cô ở miễn phí đến mùa xuân năm sau. Nhưng tiền công cho người hầu và tiền sinh hoạt từ bây giờ trở đi cô sẽ phải trả, bao gồm cả thức ăn và nước uống mà cô dùng.”
“Cậu nói cái gì?” Đóa Phỉ không tin vào tai mình.
“Tôi đang nói về một cuộc giao dịch công bằng, cô không muốn làm nô lệ, được thôi, vậy ân tình mà thủ lĩnh chúng tôi cứu cô về phải dùng cách khác để trả. Còn phần phí sinh hoạt ăn uống của cô trong khoảng thời gian này, bởi vì cô phục vụ cho chiến sĩ Mãnh của chúng tôi được một ít, nên không cần phải trả.”
Vẻ mặt lúc ấy của Đóa Phỉ giống như thiếu nữ ngây thơ gặp phải tên lừa tình lừa tiền chuyên nghiệp.
Nghiêm Mặc cười thật hàm hậu: “Thù lao của cô sẽ bắt đầu tính từ lần cô chữa trị cho người cá lúc trước, có điều mấy ngày nay cô ăn không ở không, phần thù lao đó đã mau chóng dùng hết rồi. Tôi đang muốn cho người báo với cô đây, muốn tiếp tục ở lại bộ lạc, thì cô phải làm việc.”
Đóa Phỉ siết chặt nắm tay, liều mạng kiềm nén cảm xúc để mình không làm ra bất luận hành vi gì thiếu lý trí.
“Bây giờ chúng ta nói đến vấn đề cô dùng cách gì để trả ân tình mà thủ lĩnh đại nhân của tôi cứu cô về đi.”
Đóa Phỉ rất muốn tự chọc mù hai mắt mình, lúc trước tại sao cô lại cho rằng tên thiếu niên này thoạt nhìn hàm hậu chứ? Rõ ràng là tên lừa đảo. Cô cho rằng mình có năng lực trị liệu liền chiếm được thế thượng phong, ai ngờ người ta căn bản là đang chơi đùa với cô!
“Nếu cô không trả ân tình cho thủ lĩnh đại nhân của tôi, cũng không muốn lao động để kiếm thức ăn nước uống, vậy chúng tôi chỉ có thể đuổi cô ra khỏi bộ lạc, hoặc là bán cô cho tộc khác. Đương nhiên, vì để bù lại tổn thất của chúng tôi, trước khi cô rời đi, chúng tôi sẽ lột hết toàn bộ trang sức và số quần áo ít đến đáng thương trên người cô.” Nghiêm Mặc bày ra vẻ mặt như mình ăn lỗ nặng, nói.
Đóa Phỉ chỉ hận năng lực mình quá yếu, ngoại trừ trị liệu, cô ta không thể trực tiếp cướp đoạt sinh mệnh của kẻ khác giống như tư tế tộc cô ta.
“Cậu không thể làm như vậy, tôi biết cậu không giống lũ người mọi rợ đó, cậu hẳn là biết rõ năng lực trị liệu của tôi quý giá cỡ nào! Loại năng lực này là độc nhất vô nhị, trừ bỏ tư tế tộc tôi và một vài Thánh giả cá biệt, thì không ai có thể làm được!”
“Đó cũng chả phải độc nhất vô nhị.” Nghiêm Mặc lười biếng nói: “Hay là vầy đi, tôi thấy cô cũng không có nơi nào để đi, trong phạm vi tám trăm dặm quanh đây tuyệt đối không có dấu chân người. Trời lại lạnh như vậy, cô đi ra ngoài cũng chỉ có nước chết cóng. Ông Trời có đức hiếu sinh, tôi có thể để cô ở lại, nhưng cô phải ngoan ngoãn làm việc để trả ân tình cho thủ lĩnh của tôi, còn phải trả cả phí thức ăn và nước uống nữa.”
Đóa Phỉ rơi vào cảnh ‘hình thế bỉ nhân cường, nhân tại ốc diêm hạ*’, cô tự biết rõ bây giờ mình mà rời khỏi bộ lạc Cửu Nguyên thì chỉ có con đường chết, dù điều kiện Nghiêm Mặc đưa ra hà khắc đến mấy, cô cũng phải tiếp nhận: “Cậu nói, tôi nên làm sao để trả ân tình cho thủ lĩnh của các cậu?” Lúc nói đến hai chữ ‘ân tình’, Đóa Phỉ kiềm không được mà nghiến răng nghiến lợi.
(*Hình thế bỉ nhân cường, nhân tại ốc diêm hạ: Chỉ những tình thế ép buộc, không thể không chấp nhận sự thật hoặc đó là sự lựa chọn duy nhất, người trong trường hợp đó phải biết tạm thời nhẫn nhịn.)
“Thì như cô nói thôi, cô làm người trị liệu, mạng cô rất rất rất quý giá.” Nghiêm Mặc nói như đinh đóng cột.
Đóa Phỉ được khích lệ và công nhận nhưng không có chút vui vẻ nào, tên này tuyệt đối còn chưa nói hết.
Nghiêm Mặc không làm cô ta thất vọng: “Tôi cảm thấy mạng một mình cô đáng giá hơn cả ngàn mạng khác, nên cô cứu một ngàn mạng người để trả ân tình cho thủ lĩnh của chúng tôi đi.”
“Một ngàn người! Bộ lạc các người có nhiều người như vậy hả?” Đóa Phỉ rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, hét lớn, một ngàn người, cô phải trả tới khi nào!
“Bây giờ không có, về sau sẽ có. Cô cũng cảm thấy một ngàn người ít lắm đúng không? Vậy ba ngàn người?” Nghiêm Mặc phẫy phẫy tay: “Mọi người ai cũng biết tôi rất dễ nói chuyện, nếu cô cảm thấy ba ngàn người còn chưa đủ thể hiện giá trị của cô, vậy cô cứ thoải mái nói ra, tôi nhất định sẽ thỏa mãn cô!”
“Một ngàn……”
“Hửm?”
Đóa Phỉ run môi nói: “Tôi cảm thấy một ngàn mạng người đã đủ để thể hiện giá trị của mình.”
“Phải không? Đừng tự ti, cũng đừng tự hạ thấp bản thân, thật ra tôi cảm thấy mười ngàn……”
“Một ngàn! Tôi xin cậu!” Đóa Phỉ khóc.
Nghiêm Mặc dùng ngón tay đùa nghịch kim châm, chuyền kim châm từ ngón này sang ngón khác, ôn hoà nói: “Sao mà khóc rồi? Có phải cảm thấy tủi thân hay ủy khuất không? Vậy thôi mình lấy giá trị trung bình đi, cô cứu năm ngàn người……”
“Tôi không có ủy khuất!” Đóa Phỉ hét chói tai: “Một ngàn một ngàn một ngàn! Cậu đừng có ép tôi!”
“Tôi ép cô?” Sắc mặc Nghiêm Mặc lập tức thay đổi: “Nếu cô không muốn thì có thể rời đi, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản cô.”
Đúng, cậu sẽ chờ khi năng lực của tôi hao bằng hết, lúc ấy sẽ lột sạch tôi ra, cướp hết toàn bộ tinh thạch mà tôi có! Đóa Phỉ làm sao dám để tinh thạch lọt vào tay người khác, đây chính là chỗ dựa lớn nhất mà cô dùng để tự bảo vệ mình và cũng là bí mật cho năng lực trị liệu của cô.
“Tôi… muốn ở lại, xin cậu để tôi ở lại, tôi đồng ý… trị liệu cho một ngàn người, tới khi trả hết ân tình cho thủ lĩnh đại nhân, tôi cũng đồng ý dùng việc trị liệu để trả phí sinh hoạt của mình.” Đóa Phỉ cực kỳ uất ức phun ra những lời này.
“Đừng ra vẻ, chữa trị là chữa trị, tôi am hiểu y thuật, người có thể chữa khỏi hay không, cô có gian lận hay không, tôi chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra. Trong bộ lạc tạm thời không có nhiều người như vậy, tôi cũng không cần nhất định phải cứu mạng người khác, cô có thể giúp người cụt chi mọc lại phần chi bị mất hoặc chữa trị những vết thương trí mạng, chỉ cần khỏi hẳn thì xem như cô cứu được một mạng người, về sau mỗi lần cô trị liệu cho một người, thì bảo người đó tới tìm Diệp Tinh, học trò của tôi để báo một tiếng.”
“…Đã biết.”
Tạm thời thu phục được Đóa Phỉ chưa đến hai ngày, Mãnh liền tới tìm hắn.
Nghiêm Mặc nhìn vẻ mặt dục cầu bất mãn kia của đối phương liền biết cậu ta tới tìm mình vì cái gì.
“Có phải khi cô ta trị liệu, cô ta thu thức ăn và nước uống của người khác không?”
Mãnh sửng sốt: “Ừ.”
“Anh đi nói cho cô ta biết, đòi thù lao từ người của bộ lạc sẽ không tính vào phần trả ân tình, tôi sẽ bảo Diệp Tinh hỏi cho rõ ràng trước khi ghi lại, mà trong một tháng cô ta trị liệu, ít nhất phải trị miễn phí cho năm người.”
“Là sao?” Mãnh không hiểu.
“Anh không cần phải hiểu, chỉ cần truyền lại nguyên văn lời tôi nói cho cô ta là được.”
Mãnh gãi gãi đầu rồi đi mất, truyền đạt đầy đủ những gì Nghiêm Mặc nói cho Đóa Phỉ nghe.
Đóa Phỉ nghe tới vụ một tháng chỉ cần trị liệu miễn phí cho ít nhất năm người là được, mới đầu cô ta còn thật cao hứng, chờ khi cô ta cẩn thận ngẫm lại, cô ta liền đau khổ.
Bộ lạc nhỏ như vậy, người được bao nhiêu mống? Một tháng có năm người bị thương hoặc bị bệnh đã là nhiều rồi. Hơn nữa đa số những người đó toàn đi tìm tư tế chữa trị, chứ không tới chỗ cô!
Không có hơn năm người bị thương hoặc bị bệnh, cô ta không có thù lao, không có thù lao, cô ta ăn cái gì uống cái gì? Còn củi phải lấy từ đâu? Những thứ đó, tên tư tế âm hiểm độc ác kia đều muốn cô trả bằng thù lao mới vừa lòng!
Bất đắc dĩ, Đóa Phỉ chỉ có thể tiếp tục lôi kéo Mãnh.
Mà Mãnh tuy không hiểu chuyện gì đã phát sinh, nhưng Đóa Phỉ chịu ngủ với cậu, cái giá là chỉ cần cậu trả cho một chút thức ăn nước uống và củi là được, thế nên cậu cũng vừa lòng.