Kha Tử Dung để hết tinh thần vào Phụng Thiên Nam vì sợ bắn lén phóng vô ảnh ngân châm. Tuy lão bị chơi khăm vố này, cũng không dám nhìn ngang nhìn ngửa để tìm kẻ liệng pháo, mà chỉ cất tiếng thóa mạ:
Có giỏi thì ra mặt tỷ đấu, ai hoài công mà chơi trò trẻ nít với ngươi.
Trình Linh Tố đứng lên cười hì hì chạy qua mé Đông lại lấy một cây pháo châm ngòi miệng hô:
– Đại thạch đấu đả thất thần.
Người ta có câu “đả xà đả thất thần”. Nghyên có rán độc ở cách đầu bảy tấc.
Mọi người đang cười? lên hô hố thì cái pháo lại liệng ra. Nhưng lần này Kha Tử Dung không lầm bẫy nữa mà Trình Linh Tố liệng hơi sức một chút, Kha Tử Dung búng một mũi Tang môn kinh ra đẩy cây pháo ngược lại cho nổ trong không gian.
Trình Linh Tố lại liệng ra một cây miệng la:
– Thạch thanh bán đả bất thượng ngạnh xác.
Cô có ý bảo lão là con rùa.
Kha Tử Dung nghĩ thầm:
– Tên khốn kiếp này vào đây chọc giận ta để họ Phụng thừa cơ hạ thủ,nhưng khi nào ta lại mắc lừa?
Lão lại búng ra một cây Tang môn đinh đẩy pháo trở lại cho nó nổ ngoài không gian.
An đề đốc vừa cười vừa nói:
– Hai bên tỷ đấu, người ngoài không được phá rối.
Lại thấy Kha Tử Dung phóng hai cây Tang môn đinh lúc rớt xuống rất gần cái kỷ trà đặt Ngọc Long bôi, lão liền bảo tên vệ sĩ đứng cạnh:
– Ngươi lại giữ ngự bôi, đừng để ám khí đánh bể.
Hai tên vệ sĩ dạ một tiếng rồi chạy lại trước kỷ trà để giữ ngự bôi.
Trình Linh Tố cười hề hề về chỗ ngồi. Cô nói:
– Lão này rất cơ cảnh, mắc bẫy một lần rồi, lần thứ hai lão không chịu giơ tay đón pháo nữa.
Hồ Phỉ ngấm ngầm lấy làm kỳ tự hỏi:
– Nhị muội đã biết rõ Phụng Thiên Nam là đối đầu với ta, sao còn hý lộng lão Khả Chẳng hiểu có dụng ý gì?
Kha Tử Dung thấy mọi người đều cười thầm, nóng lòng vãn hồi thể diện,liệng ám khí ra càng nhiều.
Phụng Thiên Nam một tay vung côn, một tay cầm lá mộc khiến cho bao nhiêm ám khí của Kha Tử Dung bắn tới đều bị ngăn chặn. Những mũi cương tiêu, tụ tiễn hay phi đao tuy thế liệng rất mạnh mà không đâm thẳng được.
Xem chừng lá mộc chế bằng một chất rất kiên cố.
Hồ Phỉ thấy Phụng Thiên Nam rút lá mộc nhẹ nhàng ở trong tay côn ra liền tỉnh ngộ, tự mắng mình:
– Sao mà ta ngu thế? Trong cây đồng côn hắn ngầm mật cơ quan là việc rõ ràng mà sao trước không đoán ra được? Những mũi ngân châm dĩ nhiên hắn để trong cây đồng côn. Lúc kích đấu, hắn chỉ cần bấm mấu chốt cơ quan, ngân châm tự động bắn thì còn ai tránh kịp? Mọi người phát xạ ám khí nhất
định phải giơ tay lên, nhưng hắn chỉ cần bấm vào một vị trí ở cây côn là ngâm châm vọt ra, nên thần không hay, qụy? không biết.
Chàng hiểu rõ điểm này liền phấn khởi tinh thần, hết lòng úy ky.
Phụng Thiên Nam vừa đánh vừa lùi dần đến một cỗ ghế Thái Sư, bỗng nghe Kha Tử Dung rú lên một tiếng thê thảm, Phụng Thiên Nam liền nổi tràng cười rộ.
Kha Tử Dung lùi mãi, tay ôm bụng từ từ ngồi xuống, không đứng lên được nữa.
Hai tên vệ sĩ tiến lại đỡ Kha Tử Dung thấy lão nghiến răng rút mũi ngân châm ở bụng ra. Đầu châm nhuộm đầy máu tươi. Mũi châm này tuy nhỏ nhưng đâm trúng vào yếu huyệt làm cho lão bị thương khá nặng. Lão không đi được, phải do hai tên vệ sĩ nâng đỡ, lảo đảo lùi ra.
Thang Bái đột nhiên kịt mũi cười lạt nói:
– Dùng ám tiễn hại người, há phải là hảo hán.
Phụng Thiên Nam quay lại hỏi:
– Phải chăng Thang đại hiệp nói tại hạ?
Thang Bái đáp:
– Lão phu bảo những ai dùng ám tiễn hại người đều không phải hảo hán.
Bậc đại trượng phu phải hành động quang minh lỗi lạc, sao lại dở trò để hạ đó?
Phụng Thiên Nam đứng phắt dậy, lớn tiếng:
– Chúng ta đã nói rõ tỷ đấu ám khí. Đã gọi là ám khí mà còn quang minh nữa ư?
Thang Bái hỏi:
– Phải chăng Phụng lão sư muốn tỷ đấu với lão phu?
Phụng Thiên Nam hỏi lại:
– Thang đại hiệp uy dánh lừng lẫy khắp thiên hạ, khi nào tiểu nhân dám vuốt râu hùm. Phải chăng lão họ Kha là chỗ thâm giao với Thang đại hiệp?
Thang Bái sa sầm mặt nói:
– Đúng vậy! Kha gia ở Lan Châu quả có chút giao tình với lão phu.
Phụng Thiên Nam nói:
– Đã vậy tiểu nhân xin bồi tiếp Thang đại hiệp. Xin đại hiệp vạch đường cho.
Hai người càng nói càng găng, xem chừng sắp động thủ đến nơi.
Hồ Phỉ bụng bảo dạ:
– Thang Bái tuy giao kết với quan nha nhưng còn biết đường phải trái.
An đề đốc liền cười nói:
– Thang đại hiệp ăn ở đúng mực, công bằng, bữa nay không nên phô trương thân thủ, tiểu đệ làm chủ sẽ mời Thang đại hiệp biểu diễn thần công cho anh em mở rộng tầm mắt.
Thang Bái cười đáp:
– Thang mỗ đa tạ đề đốc đại nhân trước.
Lão quay lại lườm Phụng Thiên Nam một cái, xách chiếc ghế của mình lên đập xuống đất rồi lùi cách xa Phụng Thiên Nam hơn. một thước mới ngồi xuống. Viên gạch xanh bị bốn chân ghế đập vào thành bốn lỗ sâu.
Dưới ánh đèn sáng như ban ngày, những người đứng gần đều trông thấy rõ công phụ Tuy không khó lắm, song tiếng hoan hô cũng nổi lên ầm ầm.
Những người đứng phía sau không ngó thấy, liền chen chúc lại coi.
Phụng Thiên Nam lạnh lùng nói:
– Công phu của Thang đại hiệp khiếp quá, tại hạ có luyện hai chục năm cũng không bằng. Nhưng ngoài vòm trời này còn có vòm trời khác, ngoài người này còn có người khác. Đối với những tay cao thủ võ học thiên hạ cái đó cũng tầm thường chẳng có chi kỳ lạ.
Thang Bái cười nhạt:
– Phụng lão sư nói đúng. Những tay cao thủ võ học coi cái đó thật không đáng một đổng. Có điều dù thắng được Phụng lão sư cũng là mãn nguyện lắm rồi.
An đề đốc cười nói:
– Hai vị còn đấu khẩu nhau làm chỉ Trời sắp sáng rồi. Trong bảy chiếc ngự bôi thì sáu chiếc đã có chủ. Đêm nay chúng ta nhất định phân phát hết chỗ Ngọc long bôi, còn Kim Phụng bôi và Ngân Lý bôi đành để đến tối mai.
Bây giờ ai muốn lên tỷ thí với Phụng lão sư?
Hắn hô liền ba câu mà trong nhà đại sảnh vẫn yên lặng, không có ai hưởng ứng.
An đề đốc quay lại nhìn Phụng Thiên Nam nói:
– Cung hỷ Phụng lão sư! Chiếc Ngọc Long bôi này thuộc về lão sư rồi.
Bỗng nghe một người la:
– Hãy khoan! Tại hạ còn muốn tỷ đấu với Phụng Thiên Nam!
Người này mặt đầy râu đâm tua tủa, tay không nhảy ra.
Tên võ quan xướng danh hô:
– Đây là Trình Linh Hồ lão sư, chưởng môn Hoa Quyền môn ở Tây Nhạc.
Phụng Thiên Nam đứng lên hỏi:
– Trình lão sư dùng khí giới gì?
Hồ Phỉ ngang nhiên hỏi lại:
– Cái đó khó nói lắm. Khi ở cổ miếu tại trấn Phật Sơn, lão sư hạ sát Chung A Tứ đã dùng khí giới gì?
Phụng Thiên Nam giật mình kinh hãi, hai tay cầm ngang cây đồng côn,miệng lắp bắp:
– Lão sư… lão sư là..
Hồ Phỉ không chờ hắn hô tên họ mình ra, đột nhiên chàng uốn mình vọt lại ngồi vào chiếc ghế Thái Sư trước mặt Điền Quy Nông. Ngón tay trỏ vào ngón tay phía bên trái đưa ra thành thế Song Long thưởng châu đâm vào mắt Điền Quy Nông.
Cử động của chàng ra ngoài sự tiên liệu của mọi người. Điền Quy Nông giật mình kinh hãi, ứng biến rất thần tốc, vung hai tay lền gạt. Không ngờ hắn cử động đã mau lẹ, thủ pháp của Hồ Phỉ lại càng mau lẹ hơn. Hai tay chàng khoanh một vòng biến thành thế “Hoài trung bão nguyệt”, chia ra đánh vào hai bên huyệt thái dương hắn.
Điền Quy Nông không kịp đứng dậy nghinh địch phải đưa hai tay chống đỡ hai bên.
Hồ Phỉ hô:
– Hoài trung bão nguyệt chỉ là hư chiêu, đánh Điền Quy Nông miệng hộc máu tươi.
Bấy giờ Điền Quy Nông nghe câu này sợ tái mặt la lên:
– Ngươi… ngươi là..
Hồ Phỉ không lừa gạt hắn. Chiêu Hoài trung bão ngụyệt này chỉ là hư chiêu, chàng thừa cơ hai tay hắn chống đỡ hai bên để dưới nách sơ hở, xoay tay chụp thanh bảo đao sau lưng hắn đánh soạt một tiếng. ánh thanh quang sáng lấp loáng, bảo đao vào tay rồi, chàng xoay mình chém cây đồng côn trong tay Phụng Thiên Nam.
Thanh bảo đao đã sắc bén, chàng lại ra chiêu vừa mạnh vừa nhanh, chát chát chát ba tiếng, tiếp theo loảng xoảng, cây thục đồng côn của Phụng Thiên Nam bị đứt hai đoạn ở quãng giữa rơi xuống đất.
Ngưyên trong nháy mắt, Hồ Phỉ chém ba đao mà Phụng Thiên Nam chưa kịp biến chiêu. Cây côn trong tay hắn gãy làm bốn đoạn. Hai tay còn lại nắm hai đoạn ngắn, côn chẳng ra côn, thước chẳng ra thước.
Lúc này Phụng Thiên Nam đã nhận ra Hồ Phỉ, sợ quá vội nhảy sang bên ba bước.
Giữa lúc ấy Uông Thiết Ngạc đứng ngoài cửa sảnh đường hô:
– Tổng chưởng môn mười ba nhà tới!
Hồ Phỉ run người lên ngoảnh đầu nhìn ra lại càng kinh hãi đến ngẩn người.
Một vị ni cô đứng giữa cửa, mình mặc áo đen, chân đi giày vải, tay cầm phất trần, chính là Viên Tử Ỵ Đầu nàng không còn một sợi tóc nào lại in giới ấn.
Hồ Phỉ hoa mắt lên e mình nhận lầm người. Chàng tiến lên một bước nhìn cho rõ. Chẳng phải Viên Tử Y thì còn là ai?
Hồ Phỉ tưởng chừng trời đất xoay chuyển, lòng dạ rối bời, ấp úng hỏi:
– Tôn giá… tôn giá là… Viên..
Viên Tử Y hai tay chắp để trước ngực, buồn rầu nói:
– Tiểu ni là Viên Tính!
Hồ Phỉ buồn bã vô cùng! Đột nhiên huyệt Huyền Khu và huyệt Mạch môn của chàng ở sau lưng đau thấu xương. Chân bước lảo đảo, chàng ngã lăn ra.
Viên Tử Y tức giận quát:
– Dừng tay!
Cô vọt người lên chắn ở phía sau Hồ Phỉ.
Từ lúc Hồ Phỉ đoạt đao, chặt côn, rồi Tổng chưởng môn mười ba nhà xuất hiên, đến lúc chàng bị thương té xuống chỉ là diễn biến trong khoảnh khắc.
Quần hào trong sảnh đường còn đang ngơ ngác thì bao nhiêu biến cố lại xảy ra.
Trình Linh Tố thấy Hồ Phỉ bị thương, trong lòng rất nóng nảy, vội chạy tới Viên Tử Y cúi xuống toan ôm Hồ Phỉ lên thì thấy Trình Linh Tố vọt tới.
Nàng liền rụt tay về khẽ bảo cô:
– Muội muội bồng y qua một bên. Tay mặt nàng cầm cây phất trần vung lại phía sau tựa hồ để ngăn chặn
ám khí.
Trình Linh Tố ôm lấy Hồ Phỉ chạy về chỗ ngồi. Hai mắt đẫm lệ hỏi:
– Đại ca! Đại ca làm sao vậy?
Hồ Phỉ nhăn nhó cười đáp:
– Huyệt Huyền khu và huyệt Mạch môn ở sau lưng trúng phải ám khí.
Lúc này Trình Linh Tố không thể úy ky tị hiềm nam nữ, vội cởi áo trường bào và áo trong, quả thấy trên huyệt Huyền Khu và Mạch môn đều thủng một lỗ nhỏ máu tươi ứa ra. ám khí đâm vào tới xương.