Bản thân thật sự có lòng tốt, thế nhưng Tiêu Cảnh Vũ lại bị Ngư Tranh nhìn bằng anh mắt ghét bỏ, thậm chí cô còn không nói lời nào đã tiếp tục nằm quay lưng về phía anh.
Tiêu Cảnh Vũ bất lực dõi theo bộ dạng giận lẫy của Ngư Tranh, anh khẽ hừ nhẹ ở mũi, trầm giọng hỏi: “Anh dễ dãi với em quá nên em không sợ nữa đúng không?”
Trước lời đe dọa của Tiêu Cảnh Vũ, Ngư Tranh bất giác nghĩ đến cơn đau thốn ở bụng dưới, nhưng vì mặt mũi cô vẫn nằm im, miễn cưỡng mở miệng đáp: “Em buồn ngủ rồi.”
Tiêu Cảnh Vũ không nói nữa, anh bỗng trèo lên giường, túm tay túm chân Ngư Tranh ép nằm ngửa ra.
“Anh…”
Ngư Tranh còn chưa kịp nói, Tiêu Cảnh Vũ đã bất ngờ cúi người chặn lấy môi cô bằng một nụ hôn. Hai tay Ngư Tranh bị tay anh giữ đè trên bụng, hai chân cô cũng bị tách ra gác ở hai bên hông anh.
Cứ tưởng Tiêu Cảnh Vũ ráng chịu đựng để vuốt giận Ngư Tranh, nhưng khác với những đêm vừa rồi anh phải tự kiềm chế bản thân vì sợ cô đau, lần này anh lại bộc phát không chút nhường nhịn.
Đôi môi của Ngư Tranh bị hôn một cách ngấu nghiến đến đau rát, lúc lưỡi Tiêu Cảnh Vũ lọt vào miệng cô, anh lại mạnh mẽ khuấy đảo khiến cô không thể hít thở.
Phổi Ngư Tranh chốc lát đã bị cạn oxi, khi ngộp đến mức mặt đỏ bừng, cô không chịu được nữa phải vùng cả cơ thể để phản kháng.
Cảm nhận được sự chống cự của Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ rời đôi môi cô lướt xuống cằm rồi đến cổ. Mỗi một điểm dừng, anh đều cố ý cắn hoặc để lại dấu đỏ khiến cho Ngư Tranh vừa đau vừa nhột, kết quả bị anh làm cho khóc cười lẫn lộn.
Trong lúc dằn co, hàng nút áo ngủ của Ngư Tranh đã bị tháo bung từ lúc nào. Khi nụ hôn của Tiêu Cảnh Vũ trượt đến ngực của cô, nơi đỉnh nhọn đau trướng một bên bị hàm răng anh day cắn, một bên bị ngón tay anh xoa siết.
Mặt mũi Ngư Tranh nhăn nhó vì đau, cả cơ thể cũng không ngừng cựa quậy muốn né tránh. Thế nhưng, cô càng tỏ ra phản kháng, động tác của Tiêu Cảnh Vũ sẽ tự động mạnh theo.
“Đau… đau quá… hư…” Ngư Tranh cắn răng rên rỉ, hai tay cô đang bị Tiêu Cảnh Vũ túm chặt ra sức vùng để có thế đẩy anh ra.
Nhưng đến khi Tiêu Cảnh Vũ chịu buông tay, Ngư Tranh sau một hồi dùng hết sức vùng vẫy nhất thời cũng không còn sức để chống cự tiếp.
“Sau này em có hư như vậy nữa không?” Tiêu Cảnh Vũ ngồi thẳng người lên, dáng vẻ đầy rộng lượng cho Ngư Tranh cơ hội nhận thua.
Dẫu vậy, dù bản thân giờ đây có hơi thảm hại như cô vẫn cứng miệng đáp: “Anh mới hư! Hồi trước cái gì anh cũng thuận theo ý em, còn bây giờ anh chỉ toàn ỷ mạnh ăn hiếp em!”
Ánh mắt Tiêu Cảnh Vũ thoáng lên tia nguy hiểm, anh không nói không rằng dứt khoát kéo quần của Ngư Tranh xuống khỏi mông, còn tiện tay đánh vào bắp đùi cô một cái trừng trị.
Tiếng “chát” thanh thoát vừa dứt, theo sau là tiếng oán trách của Ngư Tranh: “Tiêu Cảnh Vũ, anh có còn lương tâm không?!”
“Hừ, đáng đời!” Tiêu Cảnh Vũ hiên ngang đáp trả, ngày trước vì dưới cơ nên đương nhiên anh phải nhường nhịn, nhưng bây giờ anh là người trên cơ, tất nhiên phải tận dụng cơ hội chỉnh đốn mỗi khi Ngư Tranh tỏ thái độ.
Tiêu Cảnh Vũ ngồi quỳ trên đệm, anh chồm người vươn tay mở ngăn kéo tủ lấy BCS đeo vào, mặc dù từ đầu chính anh không có ý định “thức khuya làm loạn”.
Ngoại trừ lần đầu tiên, những lần còn lại Tiêu Cảnh Vũ đều dùng đồ bảo hộ. Không phải anh sợ chịu trách nhiệm, anh chỉ sợ nếu không vệ sinh kỹ lưỡng sẽ khiến Ngư Tranh bị khó chịu.
“Ưm…”
Ngay lúc Tiêu Cảnh Vũ “tiến vào”, Ngư Tranh không kiềm chế được phát ra âm thanh hưởng ứng, từ mặt mũi đến chân tay cô cũng tự động co quắp.
Tiêu Cảnh Vũ hạ người ôm chầm lấy Ngư Tranh, hông nhẹ nhàng chuyển động tiến sâu.
Phút chốc tâm trí Ngư Tranh như mê man theo từng động tác ma sát của Tiêu Cảnh Vũ, hai tay cô tự động vòng ôm lưng anh, mặt cũng vùi vào hõm cổ anh, đắm chìm trong mùi vị của người con trai thuộc về mình.
Giờ đây không chỉ hô hấp của Ngư Tranh nặng nề, ngay cả nhịp tim cô cũng đập nhanh hơn thông thường gấp nhiều lần.
Tiêu Cảnh Vũ hoàn toàn cảm nhận được phản ứng cơ thể của Ngư Tranh, anh kề sát môi bên tai cô, ám muội thì thầm: “Sướng lắm à?”
Đầu óc mơ màng của Ngư Tranh thoáng bừng tỉnh sau câu hỏi sặc mùi gạ gẫm của Tiêu Cảnh Vũ, cô bất giác nhăn nhó, cắn răng đáp: “Anh để em đâm anh thì anh sẽ biết có sướng hay không.”
Tiếng cười khe khẽ của Tiêu Cảnh Vũ vang lên, anh chợt hôn lên thái dương của Ngư Tranh, nhẹ giọng thỏ thẻ: “Nếu đổi lại được, anh cũng tình nguyện để em đâm.”
Biểu cảm Ngư Tranh lộ ra sự chê bai, cô im lặng khoảng hai giây, sau đó thấp giọng mắng: “Lưu manh!”
