Doãn Lục Lang vừa đỗ xe đã thấy Liễu Hiên vội vội vàng vàng, anh khẽ nhíu mày “Tiểu Hiên Hiên muốn đi đâu vậy chứ!”
“Tiểu Hiên Hiên!”
– Lục Lang!
“Cơ thể em còn đang rất yếu, ngoài trời đang gió to, em quay về phòng đi”.
– Lục Lang, em đang vội!
“Nói anh nghe!”
– Lục Lang, mặt dây chuyền đã bị Doãn Đình Vân cướp mất, thứ đó không thể để rơi vào tay hắn ta được.
“Nhưng Tiểu Hiên Hiên à! Thế lực của hắn rất lớn, em đi tìm hắn sẽ rất nguy hiểm”.
– Em không đi tìm hắn, em đến chỗ của nội Thẩm!
Doãn Lục Lang nhìn Liễu Hiên nhưng không hỏi gì thêm, chỉ khẽ lên tiếng “để anh đưa em đến đó”.
Liễu Hiên gật đầu!
“Đợi anh một lúc”
Doãn Lục Lang dẫn theo vài thuộc hạ và cô y tá…”Tiểu Hiên Hiên đi thôi em”.
“Các người lên xe sau đi cùng với Dạ Phong!”
‘Đã rõ, thưa Doãn gia!’
Liễu Hiên lẳng lặng ngồi nhìn ra cảnh vật bên ngoài qua cửa kính xe. Cảnh vật càng ngã hoàng hôn càng u buồn, vài sợi nắng mong manh rơi xuống đường.
“Em đang nghĩ gì mà trầm tư đến thế?”
– Hoàng hôn đẹp quá.
“Ngốc à, hoàng hôn càng đẹp chứng tỏ lòng càng sầu. Vì hoàng hôn nói lên cảm xúc của chúng ta”.
Liễu Hiên mỉm cười nhưng không lên tiếng!
“Đường đến Bắc Thành còn xa, em tựa đầu vào ghế nghỉ ngơi một lúc đi”.
Liễu Hiên nghe lời Doãn Lục Lang, cô ngã đầu vào ghế và lim dim đôi mắt, cô thật sự rất mệt.
Doãn Lục Lang không biết Liễu Hiên đến Bắc Thành để làm gì, nhưng chắc chắn là có việc gì đó rất quan trọng.
Qua gần sáu giờ lái xe thì xe Doãn Lục Lang cũng đến được Bắc Thành, xe loanh quanh trên trấn nhỏ một lúc thì đến đường mòn về thôn, nơi sinh sống của ông cụ Thẩm.
Mùa này mưa nhiều nên đoạn đường khá lầy lội, vất vả lắm mới vào được đến thôn. Doãn Lục Lang tìm nơi đỗ xe và cõng Liễu Hiên đến nhà cụ Thẩm.
Cảm nhận được có gì đó bất thường bên trong căn nhà gỗ đầy nét cổ xưa của ông cụ Thẩm, Doãn Lục Lang nép vào hàng cây cổ thụ cách đó không xa, anh khẽ hỏi Liễu Hiên “Tiểu Hiên Hiên, nói cho anh biết…mục đích đến đây của em”.
Liễu Hiên thở dài “con dấu của người thừa kế đang ở trong nhà nội Thẩm!”
Doãn Lục Lang nhíu mày…”vậy…”
– Tên Doãn Đình Vân ấy rất thông minh và vô cùng nham hiểm, hắn đã lấy được mặt dây chuyền của em, có lẽ là hắn đã đón ra được nơi cất giữ con dấu.
Doãn Lục Lang càng nhíu mày chặt hơn “như vậy…có nghĩa là ông cụ Thẩm đang gặp nguy hiểm!”
Liễu Hiên cũng nghĩ thế, cô khẽ ừ…
Doãn Lục Lang quan sát thật kỹ xung quanh ngôi nhà gỗ, thấy có rất nhiều bóng người đi đi lại lại. Anh đoán chắc ông cụ Thẩm đang gặp nguy hiểm.
“Tiểu Hiên Hiên, để anh sắp xếp người đưa em trở về Thủ Đô”.
– Không được!
“Nghe anh, em ở bên cạnh anh sẽ khiến cho anh thêm phân tâm. Trong những ngày này em tuyệt đối không được rời khỏi địa phận của nhà họ Bàng”.
Liễu Hiên suy nghĩ một lúc rồi khẽ dạ, cô ở lại đúng là sẽ làm vướng bận Lục Lang.
– Anh phải hết sức cẩn thận!
Doãn Lục Lang ôm chặt Liễu Hiên “anh sẽ cẩn thận, em trở về phải ngoan ngoãn điều trị”.
Cả hai cùng ngồi ngước mặt lên trời, trời đêm nay không trăng cũng không sao. Không gian xung quanh vô cùng tăm tối, cảnh vật chốn thôn quê yên tĩnh…càng khiến cho khung cảnh vốn đã hoang vu càng thêm điêu tàn.
Doãn Lục Lang rất hy vọng khoảnh khắc này được kéo dài đến vô tận.
“Tiểu Hiên Hiên!”
– Hửm?
“Em yêu Doãn Duyệt không?”
Liễu Hiên thoáng buồn, bản thân cô cũng không biết là mình có yêu Doãn Duyệt không. Nhưng cô từng nghĩ…”nếu không có Doãn Lục Lang thì có lẽ là cô sẽ chấp nhận Doãn Duyệt”. Doãn Duyệt luôn đối xử tốt với cô và luôn tôn trọng cô, việc duy nhất anh sai với cô là ép cô phải gả cho anh.