Khi ở Thanh Dương, trước mắt Nhâm Sơ Dung nhìn Trần Phản giúp Tống Dương đề cao chiến lực, mơ hồ cảm thấy mối quan hệ giữa hai bọn họ hẳn có chút sâu xa, nên bây giờ mới tới nhờ Tống Dương giúp đỡ. Kể hết sự tình xong, nàng lại do dự, bổ sung một câu:
– Ta cảm thấy bộ dáng của Trần Phản cực kỳ giống…. lạc đường.
– Nhị ngốc cũng nói vậy.
Tống Dương đáp lại, chỉ là thuận miệng đáp, cũng không có ý giễu cợt, hắn đứng dậy
– Ta đi xem lão.
Nhâm Sơ Dung cười khổ, cầm lấy đơn thuốc đứng lên cùng hắn ra ngoài:
– Ta còn có chuyện khác, tình hình Trần Phản bất cứ lúc nào ngươi cũng cho ta biết.
Được thuộc hạ quận chúa chỉ điểm, Tống Dương tìm thấy Trần Phản ngoài phố.
Đã qua giao thừa nhưng chưa đến mười lăm, không khí trên đường vẫn vui vẻ rộn rịp, ai cũng mặc đồ mới, thoải mái vui vẻ mười phần, đi ngoài đường gặp người quen lập tức chắp tay thi lễ, mở miệng ra một chuỗi Cát Tường Như Ý.. Trần Phản đi trên đường nhìn xung quanh như đang tìm cái gì đó, chân bước vô định.
Lão đi chơi bốn ngày, tuy tinh thần cũng không tệ lắm, nhưng trường bào không thể không bẩn, quần áo lệch xệch nổi bật trong đám người chỉn chu có vẻ chẳng hợp mấy. Từ xa xa Tống Dương đã nhìn thấy lão, đại tông sư luôn luôn quắc thước, quật cường, lúc này cũng chẳng khác một lão nhân bình thường bao nhiêu.
Trần Phản có chút già nua. Vốn lão là một lão già mà.
Tống Dương hít vào một hơi, bày ra một bộ mặt tươi cười thoải mái, đi tới trước mặt lão:
– Để ta tìm mãi, hóa ra lão ở đây.
Ánh mắt lão có chút hoang mang nhìn Tống Dương, như thể không quen biết hắn, nhưng nét hoang mang tiêu biến rất nhanh, thay vào đó là một chút thoải mái loáng qua ánh mắt, chợt lại trở lại bình thường như trước, lạnh như băng, tiếp tục đi tiếp:
– Tìm ta làm gì.
Tống Dương đi theo sau:
– Không có chuyện gì, chỉ là tìm lão chơi thôi, năm mới rồi, tốt xấu gì cũng phải mời lão ăn một bữa thật ngon.
Giọng Trần Phản vẫn lạnh băng:
– Không có chuyện xun xoe, không gian thì cũng là cướp.
Tống Dương cười lắc đầu, đang muốn nói gì, lão vung tay lên:
– Ít nói nhảm đi, ta hỏi ngươi, bức tranh có tốt không?
Tống Dương ngây người:
– Bức tranh gì?
Lão dừng bước lại, chậm rãi quay đầu, đôi mắt sâm nghiêm nhìn thẳng vào hắn:
– Ngay cả bức tranh gì cũng quên sao?
Chuyển đề quá nhanh, nhất thời hắn không biết nên trả lời thế nào, mà lão thấy hắn không nói gì, sắc mặt dần giận dữ. Tống Dương thở dài, trước hết nói xuôi theo lão đã: Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
– Ta không có vẽ…
Giọng Trần Phản nghiêm khắc:
– Không có tranh? Không vẽ và quên bức tranh gì là một chuyện sao?
Đầu óc Tống Dương không chậm, lần này trả lời cực nhanh, giọng diệu không tránh được có chút thăm dò:
– Bức tranh thái dương? – Trước kia hắn đã từng thấy Trần Phản vẽ vô số tranh thái dương trong phòng.
Sắc mặt Trần Phản thoáng dịu xuống một chút, quay người đi tiếp:
– Vì sao không vẽ? Ba bức hoàng hôn, trong bảy ngày giao cho ta, nếu không ta đánh ngươi!
Tống Dương trùng xuống, rất rõ ràng Trần Phản đã xem hắn là người thân.
Lúc này dường như lão cũng nhìn thấy cái gì đó, cũng không quay đầu, quăng lại cho hắn một câu:
– Đứng đây chờ ta! – Nói xong, tách đám người ra đi tới trước một gánh bán hàng tết rong ở phố đối diện, mua giấy hồng, thảy qua một miếng bạc con con, lại quay lại, muốn nói cái gì đó nhưng theo như tính tình của mình, cuối cùng lão không nói gì nữa, trực tiếp nhét tiền mừng tuổi vào tay Tống Dương.
Thực sự là Trần Phản lạc đường. Tuy lão không nói, nhưng Tống Dương có thể chắc chắn.
Trí nhớ hỗn loạn, bị lạc đường, nhận sai người quen, nóng nảy dễ giận.. Đây đều là bệnh một lão nhân bình thường gặp phải, ở kiếp trước của hắn có một cái tên rất chính xác: chứng đãng trí của người già.
Đây là bệnh của thần kinh và não bộ, mặc dù đại tông sư thân thể cường tráng, cũng không tránh được bệnh này.
Ngàn năm sau khi y học phát triển cũng không có được nhận thức chính xác về nó, quá trình mắc bệnh không thể nghịch chuyển, không thể chữa trị. Cuối cùng Trần Phản sẽ mất trí nhớ, mất đi khả năng tự chăm sóc mình, biến thành một ông lão si si ngơ ngác.
Bất ngờ Tống Dương nhớ lại, khi còn ở thành Thanh Dương, sau khi chiến đấu kịch liệt với Trần Phản, từng hỏi lão:
– Vì sao giúp ta?
Trần Phản vốn đã định trả lời lại bỗng nhiên nổi nóng không ngừng… Lão muốn nói, nhưng lão quên mất câu trả lời.
Lúc này Trần Phản vẫn không đội nón tre, lần trước trúng kịch độc dùng thuốc, râu tóc trụi lủi nhìn rất buồn cười. Tống Dương cũng không rõ từ đáy lòng mình đang dâng lên một cảm xúc là buồn hay là hối hận hay là áy náy, cầm lấy tiền mừng tuổi, gật đầu thật mạnh với lão:
– Quay về ta sẽ vẽ.
Trần Phản nở nụ cười hiếm hoi:
– A, thêm một tuổi, đúng là biết nghe lời hơn một chút.